Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thập Điện Vương Minh bỗng nhiên hướng về phía Bất Chí thả ra âm kình khí.
Bất Chí bị đánh mạnh thì bay lên rồi ngã mạnh xuống đất, sau đó không cử động nữa!
Me kiep!
Bất Chỉ vậy mà bị Thập Điện Vương Minh đánh chết tươi.
Thực lực của Thập Điện Vương Minh đúng là rất mạnh.
Chỉ là ảo ảnh mà thôi, vậy mà có thể đánh chết Bất Chí, một Phong Vương cường giả!
Aaaaa!
Chung Thiên Thanh bỗng nhiên như bị bạo phát, hét lên giận giữ. “Bất Chí chỉ là người mới mà thôi.” “Người nhà họ Chung, kể cả là tôi tớ đi chăng nữa cũng là dưới một người trên vạn người, người ngoài sao có thể sỉ nhục được!” “Nhà họ Chung có lệnh, nếu ai dám làm tổn thương người nhà họ Chung, nhất định sẽ phải chết!”Mọi người lúc này vô cùng kích động,
Lão tổ nhà họ Chung Chung Thiên Thanh đã bị Bất Chí kích động, không phục lại lý trí.
Ông ta hướng Diệp Huyền Tần tức giận hét to: “Nhóc con, cút ngay!” "Để ông đây tự chấm dứt tất cả đi!” “Làm phiền tiền bối rồi!” Diệp Huyền Tần chắp tay rồi ngay lập tức rời khỏi khu vực chiến đấu.
Lão tổ nhà họ Chung lập tức thay thế Diệp Huyền Tần, bước vào giữa. “Các anh em, đắc tội rồi!” “Bốn anh em chúng ta chỉ có thể quỳ trời quỹ đất, chứ không thể nào quỳ trước mặt kẻ địch được!” “Đánh thức ta!”
Chung Thiên Thanh bỗng nhiên tự bạo căn cơ.
Không xong rồi!
Diệp Huyền Tần đồng tử co rút, vội vàng đưa đám người Bất Chí rời khỏi khu vực chiến đấu.
Tuyệt Điện tự bạo căn cơ, lại còn ở nơi thung lũng chật hẹp này,
Uy lực của nó sẽ mạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là mạnh như Diệp Huyền Tần,
Cũng không dám cam đoan có thể bảo vệ được chính mình
Thập Điện Vương Minh Vương Khí như phát điện: “Đồ phản bội!”“Ông dám ngang nhiên làm phản Âm Ti sao!” “Ông có nghĩ đến hậu quả cho việc làm của mình không? Đừng nói đến người sống, ngay cả phần mộ tổ tiên của ông cũng đừng hòng mà yên ổn được...
Có điều,
Tiếng nói của Thập Điện Vương Minh rất nhanh đã bị nhấn chìm trong tiếng nổ mạnh.
Ảo ảnh của Thập Điện Vương Minh cũng rất nhanh đã bị cú nổ ấy làm tan biến.
Lão tổ nhà họ Chung tự bạo căn cơ,
Cũng đồng thời làm ba vị lão tổ kia bạo phát căn
Bốn vị tuyệt điện cường giả đồng thời tự bạo căn
Sức mạnh này có thể đủ để phá hủy trời đất. Bốn người hợp sức lại xé rách cả một mảnh không gian,
Không gian loạn lạc thổi quét hết thảy tất cả mọi
Kể cả mặt trời! thứ,
Bầu trời bỗng nhiên tối đen như mực, giơ tay lên không nhìn được năm ngón, chỉ có thể nghe tiếng gió rền đinh tai nhức óc.
Ầm ầm đùng đoàng!
Vách núi ở hai bên vậy mà lại đổ xuống,
Trong chốc lát đá vụn lấp đầy thung lũng. May mà Diệp Huyền Tần đã đưa mọi người rờikhỏi đó,
Nếu không thì bây giờ họ cũng đã bị đè bẹp rồi. Âm thanh này kéo dài suốt nhiều giờ mới dừng lại. Hiện trường bây giờ trông vô cùng tan hoang, giống như tận thế vừa càn quét qua đây.
Đám người Diệp Huyền Tần vì nhanh chóng rời khỏi đó nên chỉ bị thương nhẹ.
Ảo ảnh của Thập Điện Vương Minh thì bị nổ đến mấy lần, đã sớm mỗi nơi một mảnh.
Điều này chứng minh bản thể của Thập Điện
Vương Minh cũng bị phản phê trọng thương. Lại nhìn đến nhân vật chính, bốn vị lão tổ Tuyệt Điện,
Cả bốn người đang ngồi trên đống phế tích, trông như chỉ còn một hơi tàn.
Bốn người căn cơ bị tổn thương nhưng âm khí trong cơ thể đã tản ra ngoài, lý trí đã thanh tỉnh.
Bốn người hướng ảo ảnh vỡ nát của Thập Điện Vương Minh mắng: “Âm Ti ti tiện, dám vọng tưởng thao túng tứ đại cấp cao, đúng là ăn gan hùm mà!”
Đại Hạ còn hàng tỉ con dân của chúng ta, không thể tha cho cẩu tặc uy hiếp vận mệnh quốc gia được!” “Hôm nay nhất định sẽ giết chết mày!”
Thập Điện Vương Minh lắc đầu, giận dữ nói: “Đúng là đồ ngu xuẩn!” “Nếu các ông cống hiến hết sức mình cho Âm Ti, Âm Ti sẽ giúp các ông một bước lên tiên, thậm chí còn được phong làm thần!”