Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần mơ hồ cảm thấy,
Hổ Vương này nghe lời mình.
Lúc này anh ra lệnh cho Hổ Vương: "Giết ông ta."
Grừ
Hổ Vương lại rống một tiếng, vô giết về phía Vương Lập Thành.
Súc sinh, chết đi cho ông đây!
Thập Điện Vương Minh Vương Lập Thành và Hồ Vương bắt đầu chém giết.
Tuy vóc dáng của Hổ Vương to hơn Vương Lập Thành mấy chục lần,
Nhưng, Vương Lập Thành đường đường là đỉnh phong.
So về thực lực thì tuyệt đối trên tay,
Nhược điểm và dáng vóc cũng không quan trọng gi.
Vương Lập Thành vẫn chiếm thế thượng phong, công kích không gián đoạn đánh lên trên người Hồ Vương, ép Hổ Vương liên tục lùi lại.
Nhưng, Hổ Vương da dày thịt béo, vẫn chống đỡđánh lại hăng say.
Hai bên dây dưa mãi, Vương Lập Thành không thoát thân được. Hơn nữa thời gian càng lâu, Vương Lập Thành sớm muộn cũng bị Hổ Vương làm tiêu hao hết thể lực.
Vương Lập Thành cả giận nói: "Bố con Hòa Thanh Thiên, ba vị hộ pháp, mau tới giúp tôi!"
Rõ!
Hòa Thanh Thiên, Hòa Mạnh Trường và ba vị hộ pháp lập tức xông lên, cùng Hổ Vương đối chiến thành một đoàn.
Hổ Vương càng không phải đối thủ của bọn họ, bị ngăn chặn gắt gao.
Nhưng nó vẫn gắt gao nhìn chòng chọc Vương Lập Thành, kiên quyết không chịu để cho Vương Lập
Thành rời khỏi chiến trường,
Dù cho bản thân bị kẻ địch đánh thương tích khắp người, cũng vẫn liều chết bám lấy Vương Lập Thành.
Vương Lập Thành thẹn quá thành giận,
Lúc này ông ta lập tức bộc phát sát chiêu mạnh
Một đạo chém vào mông Hồ Vương. nhất
Mông Hồ Vương bị cứt cắt một miếng thịt, máu me đầm đìa, đau đến mức rơi lệ.
Có câu nói,
Đừng có dại dột sờ mông hổ,
Chứ đừng nói chi là bị cắt mất một miếng thịt.Hổ Vương triệt để tức giận, hai mắt tỏa ra ánh sáng khát máu.
Nó xông tới ngọn núi Thần rống một tiếng!
Một giây sau,
Cây cỏ trên ngọn núi Thần, bỗng nhiên kịch liệt lay động,
Thậm chí ngay cả toàn bộ núi Thần cũng khẽ run. Vô số dã thú, từ trên ngọn núi Thần nhô đầu ra.
Một giây sau,
Mãng xà, gấu đen, vượn người...
Đầy đủ hàng ngàn con vật, chủng loại vượt trăm
Những dã thú này,
Hình thể lớn hơn gấp mấy lần so với những loại phổ thông.
Bọn chúng quanh năm sinh hoạt trên ngọn núi
Thần,
Mỗi ngày đều nhuộm đầy linh khí của ngọn núi
Thần,
Thể trạng không lớn mới là lạ.
Thậm chí có dã thú đã mở ý thức,
Ví dụ như, Hổ Vương kia.
Hổ Vương lại ngẩng lên ngọn núi Thần gầm lên giận dữ, giống như hạ lệnh.
Hơn ngàn con dã thủ trên ngọn núi Thần cũng gào thét đáp lại, sau đó dồn dập nhảy xuống từ trên ngọn núi Thần.Khi bọn chúng đồng loạt nhảy xuống, đất rung núi chuyển,
Trên ngọn núi Thần có vô số tảng đá lăn xuống dưới, đập chết không ít đám người Âm Ti.
Đàn dã thú vừa xuống đất, tựa như như hồng thủy tàn phá xung quanh, không phân biệt ai với ai đồng loạt công kích mọi người.
Phân đoàn người Âm Ti, quân đoàn Thanh Long...
Người ở chỗ này, mỗi người đều là rồng phượng trong loài người, thực lực mạnh mẽ.
Nếu là đấu tay đội, có lẽ bọn họ có thể chiến thắng dã thú trên ngọn núi Thần.
Nhưng mà,
Nếu là kéo bè kéo lũ đánh nhau,
Bọn họ liền rõ ràng nằm ở thế yếu.
Những dã thú này hình thể đã to hơn con người mấy chục lần, thậm chí còn to hơn mấy chục lần dã thủ bình thường khác.
Lộn một vòng tại chỗ,
Cũng có thể ép chết vô số kẻ địch,
Đáng thương đối phương đến cơ hội ra tay cũng không có
Cả người Vương Lập Thành đổ đầy mồ hôi lạnh: "Tách ra, tách ra cho ông, đừng tụ tập!"
Diệp Huyền Tần hơi suy tư,
Cũng thử ra lệnh cho Hổ Vương: "Mãnh Hổ, để quân đoàn dã thú vây lại quân địch."