Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyệt Tình Cốc
Được rồi!
Độc Lang sảng khái chấp thuận.
Khi thấy Diệp Huyền Tẫn muốn đi thăm dò đáy của thung lũng Tuyệt Tình Cốc, sắc mặt của Koizumi thay đổi kịch liệt.
Anh ta xoay người muốn chạy trốn, muốn bẩm báo chuyện này cho quốc chủ. Nếu như Diệp Huyền Tần phát hiện ra bí mật ở đáy thung lũng thì anh ta cũng không có cách nào ngăn được sự tức giận của đối phương. Chuyện này đã vượt qua cả năng lực của anh ta, anh ta phải mau chóng mời quốc chủ ra mặt.
Tuy nhiên, Lang lại xuất một kình khí đại dương, kéo Koizumi trở lại, trấn áp anh ta khiến anh ta ngã lăn ra mặt đất. “Muốn chạy trốn sao? Anh còn chưa dập đầu tạ lỗi đủ với tôi đầu” “Tiếp tục đi.”
Koizumi thực sự muốn chết đi cho rồi.Diệp Huyền Tần đã mau chóng nhảy xuống thung lũng Tuyệt Tình Cốc.
Anh bao bọc kình khí đại dương quanh người rồi chậm rãi hạ người xuống. Nhưng khó hiểu hơn là càng đi xuống thì sương mù màu đen càng ít dần. Đi xuống được tầm một cây số thì sương mù màu đen đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyền Tần cảm giác mình có thể nhìn rõ được xung quanh. Anh bắt đầu đảo nhìn một lượt, phát hiện hai bên sơn cốc cũng không khác trạng thái bình thường của nó.
Chẳng qua là, tử khí ở nơi đây đã nồng hơn rất nhiều so với lúc trước rồi.
Đi xuống được đến cây số thứ hai, Diệp Huyền Tần phát hiện đã đến được phần đáy cốc.
Hơn nữa, đáy cốc còn được phủ một tầng sương trắng xóa. mù
Chẳng nhẽ, Sơn cốc này chỉ có độ sâu hai cây số thôi sao?
Không thể như thế được.
Trước kia, Độc Lang cùng với Sát Lang cũng đã từng tới đây thám hiểm, bọn họ nói rất chắc chắn rằng đi xuống hai cây số cũng chưa thấy đáy cốc.
Diệp Huyền Tần đạp nhẹ vào mặt đất thăm dò. Nhưng phát hiện ra mặt đất ở đây vô cùng cứng rắn, giống như được làm bằng sắt thép.
Anh lấy kinh khí, thổi tan lớp sương mù trắng trên mặt đất.Tiếp đó, cảnh tượng khiến anh cảm thấy kinh dị tột độ, trán đầy mồ hôi.
Mặt đất được đóng chẳng chịt và rậm rạp. Tất cả đều có vảy đóng lớn cỡ một bàn tay.
Anh nhẹ nhàng vén một mảnh vảy đó lên, phát hiện dưới những lớp vảy đó đều là một thân thể sống.
Đây không phải là mặt đất, mà là... sinh vật.
Anh thổi tan phạm vi lớn lớp sương mù trắng phủ trên mặt đất rồi nhìn kĩ lại vào đó. Sinh vật này rất khổng lồ, phóng tầm mắt ra cũng không thể nhìn hết được thân thể này. Xương thịt của nó có thể bao phủ toàn bộ sơn cốc, cho nên Diệp Huyền Tần mới tưởng đó là mặt đất.
Diệp Huyền Tần phỏng đoán qua rằng có thể đây là thân của một con mãng xà
Hình dáng của một con mãng xà này là cả người đều có vảy, dài đến vô tận.
Trong đầu Diệp Huyền Tần bỗng nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ, là Rồng sao?
Thế giới này thực sự tồn tại Rồng sao?
Thực chất thung lũng Tuyệt Tình Cốc này là hang ổ của Rồng?
Lúc anh đang tập trung suy nghĩ, bỗng dưng con rồng khổng lồ đó cử động.
Thân thể cao lớn của nó bắt đầu vặn vẹo uốn lượn, rồi đi về phía trước.
Diệp Huyền Tần vội vàng dùng kình khí đại dương nâng cơ thể mình lên, cẩn thận quan sát thân thể củacon rồng khổng lồ.
Toàn thân của Cự Long xê dịch về phía trước ít nhất hơn hai mươi mét thì trong tầm mắt của anh mới không còn thấy nó. Phần đuôi của nó tầm hai mươi mét, như vậy chiều dài toàn thân của nó có thể lên tới ít nhất bốn mươi mét.
Trong nháy mắt, nhận thức của Diệp Huyền Tần về thế giới này đã bị tác động mạnh mẽ. Anh cảm thấy vô cùng kích động. Trên thế giới này có rồng, vậy chắc chắn cũng sẽ có thần tiên.
Dĩ nhiên, anh cũng không thấy được đầu của thân thể khổng lồ này, nên cũng chưa thể kết luận chắc chắn rằng đây chính là rồng.
Sau khi Cự Long rời đi, dưới chân Diệp Huyền Trần lại là một khoảng không nhìn sâu không đáy.
Anh nhìn vào hướng mà Cự Long rời đi rồi lại nhân xuống vực sâu dưới chân mình. Cuối cùng anh vẫn quyết định đi xuống dưới đáy vực để thăm dò kết quả.
Anh chậm rãi hạ người xuống, tầm khoảng hai cây số nữa mới đến được phần đáy.
Ở dưới đáy cốc này là một dòng sông lớn, nước chảy rất xiết. Nước vẫn chảy ào ào không ngừng về hướng mà Cự Long rời đi.
Hai bên bờ sông rất hẹp.
Diệp Huyền Tần đi dọc bên bờ hẹp theo hướng mà nước chảy đi.
Anh vừa đi vừa quan sát cả bốn phía, muốn tìm thấy thi thể của Đại Ngưu đã rơi xuống sơn cốc này.