Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân thể này vô cùng giống với Cự Long.
Tầm mắt của Diệp Huyền Tần nhìn về phía đầu của thân thể khổng lồ đó.
Phần đầu của đối phương cũng dần dần hiện ra trong màn sương mờ đặc.
Tim của Diệp Huyền Tần đập rộn lên. Rốt cuộc phần đầu kia là như thế nào vậy?
Phần đầu đó lớn như một căn nhà, ánh mắt như hang sâu đại thủy, khẽ động giống như Phong Vân Động.
Tuy nhiên, đây cũng không phải đầu của Cự Long, mà là đầu giao với rắn.
Trên đầu con rắn này còn có hai cục nổi lớn lên, dường như có thể nhận ra đó là hình dáng của sừng rồng.
Thấy nó, trong đầu Diệp Huyền Tần không kiềm được mà hiện ra một cụm từ: “Chúc Cửu Âm.”
Chúc Cửu Âm là một trong mười cổ thần thú của
Đại Hạ. Nó chính là loài thần thú giao giữa rồng vàrắn. Tiến hóa thêm một bước, có thể là rắn hóa rồng.
Trên đầu của nó có hai cục thịt nổi lên, đây chính là bằng chứng chứng minh. Nhìn qua dáng vẻ của nó, không bao lâu nữa thì từ cục thịt đó sẽ mọc lên sừng rồng, chính thức trở thành rồng.
Chúc Cửu Âm cũng không chú ý đến sự khác thường của nơi này, chính là sự xuất hiện của Diệp Huyền Tần.
Phần đầu của nó vô cùng to lớn, bay lơ lửng giữa bầu trời núi thi thể, dùng sức hút một hơi.
Một lượng khí lưu khổng lồ từ núi thi thể đó toát ra, trải tới hai bên tế đàn, cuối cùng bị hút vào trong cơ thể của Chúc Cửu Âm.
Đây là
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, sắc mặt vô cùng hoảng hốt, vội vàng nhắm mắt lai.
Hút ra một lượng khí lưu của núi thi thể sao? Diệp Huyền Tần không thể quen thuộc hơn được nữa.
Là vận mệnh quốc gia, đây là vận mệnh của quốc gia.
Những chiến sĩ này đều là tướng sĩ Đại Hạ, trong nội khí có tương quan tới nước Đại Hạ, tâm linh tương thông.
Chúc Cửu Âm vẫn luôn lấy Đại Hạ làm thức ăn, không trách lại có thể trở thành thần thú khổng lồ như vậy.
Diệp Huyền Tần rốt cuộc cũng hiểu rõ được tác dụng của núi thi thể ở đáy thung lũng, Tuyệt Tình Cốcnày.
Thì ra là dùng để ăn cắp vận mệnh của Đại Hạ.
Dưới sự tức giận mãnh liệt, Diệp Huyền Tần xuất ra một luồng kình khí đại dương, trực tiếp cắt đứt luồng vận mệnh đất nước đang chảy vào cơ thể của thần thú.
Chúc Cửu Âm tập trung hút vận nước, bất thình lình bị người khác cắt đứt, nhất thời cảm thấy giận dữ tột cùng.
Hai con mắt của nó đỏ thẫm, nhìn lại về hướng luồng khí bắt ra.
Sau khi phát hiện ra Diệp Huyền Tần, nó rống lên một tiếng giận dữ, lao tới chỗ Diệp Huyền Tần.
Miệng nó mở to như hang động, muốn nuốt chửng Diệp Huyền Tần vào bên trong bụng.
Diệp Huyền Tần lập tức dùng kình khí đại dương nâng người lên, đến độ cao bằng đầu của Chúc Cửu Âm, rồi sau đó bắn ra Thiên La Thập Tam Châm.
Ngay lúc này, Thiên La Thập Tam Châm làm cho sức mạnh kình khí của Diệp Huyền Tân chợt tăng lên, trực tiếp xuyên vào mắt của Chúc Cửu Âm.
Từ bên mắt trái của Chúc Cửu Âm bắn ra một dòng máu tươi. Nó đau tới mức vội nhắm mắt lại, từ giữa không trung rớt xuống mặt đất, giãy giụa gào thét kịch liệt.
Trong nháy mắt nó rơi xuống đất, núi nở đất mòn, điên cuồng rung chuyển, giống như đang có một trận động đất cấp mười.
Một trận động đất lớn như vậy rất nhanh đã kinhđộng tới những người khác ở đáy cốc.
Trong sơn động bên trái của núi thi thể, truyền tới một giọng nói gào lên: “Người nào dám tự tiện xông vào thung lũng Tuyệt Tình Cốc của tôi.
Sau đó, mấy chục người từ trong sơn động chui ra.
Dầu đầu đám người là một người trẻ tuổi gầy gò, đội một chiếc nón lá rộng vành che kín mặt mũi.
Đi theo sau lưng anh ta có tầm mấy chục người, khí thế rất mạnh mẽ hoành tráng. ít nhất phải có hai tuyệt điện cường giả trong đó.
Mà gương mặt xuất hiện cuối cùng chính là mục tiêu mà Diệp Huyền Tần muốn tìm kiếm. Chính là Cầu Bá Vương.
Trạng thái tinh thần của Cầu Bá Vương đã tốt hơn rất nhiều.
Thậm chí, trên khuôn mặt cũng đã có thêm da thịt rồi. Tất nhiên, máu thịt trên người anh ta dường như vẫn như cũ, giống như vừa mới lột da vậy.
Anh ta vẫn chưa khôi phục trạng thái hoàn chỉnh nhất.
Sau khi người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành ra ngoài, không hề nhiều lời, trực tiếp xông tới bên cạnh Chức Cửu Âm, bằng bỏ vết thương cho nó. Chức Cửu Âm vốn đang nóng nảy đau đớn, nhưng khi tiếp xúc với người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành kia thì lập tức cảm thấy dịu lại, điều tiết tâm trạng xuống.
Cầu Bá Vương cười lạnh, nói: “Diệp Huyền Tần, không nghĩ rằng anh lại đuổi tới tận chỗ này.”