Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Được!
Lý Lặng ngồi xe lăn, đi cùng với một đàn em, xuống dưới ngục tối dẫn Từ Lam Khiết đi cùng.
Cửa ngục được mở ra,
Từ Lam Khiết ngồi ngay đổi diện cửa ra vào, tinh thần mỏi mệt, mặt mũi nhếch nhác.
Hai tay hai chân cô đều bị trói lại, không thể cử động được.
Nhìn thấy Lý Lặng đi vào, Từ Lam Khiết mới từ từ ngẩng đầu lên.
Lý Lặng lạnh lùng nói: "Bây giờ phải đi rồi, dẫn cô ta theo." "Từ Lam Khiết, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn hợp tác." "Nếu như cô phục vụ Diệp Hiến Tần được tốt thì sau này cả cái Âm Ti này không phải đều là của cô rồi sao?" “Sau này, chờ đến khi Âm Ti có thể tiếp quản Đại Hạ, thì chẳng phải cô sẽ là người phụ nữ đứng đầumột nước rồi sao, tương lai rộng mở phía trước!” "Còn tốt hơn nhiều so với việc đi theo thần soái Diệp Huyền Tần."
Từ Lam Khiết cười chế nhạo: "Anh là đồ phản bội, chắc chẳng bao giờ nghe qua câu xuất giá tòng phu đâu nhỉ?"
Ý cô là sao?
Lý Lặng nhíu mày.
Từ Lam Khiết: "Tôi cả đời này vẫn sẽ là vợ của
Huyền Tần." “Sống là vợ anh ấy, chết đi cũng là ma nhà anh ấy." "Cho dù có chết, tôi cũng không bao giờ phản bội Huyền Tần, mà đi theo Diệp Hiến Tần đâu.”
Nói xong, cô mở lòng bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay, có một viên thuốc màu đỏ.
Đáng chết!
Lý Lặng sợ hãi. "Cô ta muốn tự sát, hãy ngăn cô ta lai!"
Hai tên đàn em xông lên, định ngăn Từ Lam Khiết
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Từ Lam Khiết vừa mở miệng ra đã cho viên thuốc vào rồi ngay lập tức nuốt luôn.
Ôi trời!
Lý Lặng người như tê dại đi.
Nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Hiến Tần giao cho, anh ta chắc chắn sẽ không còn tin tưởng mình nữa.
Con nhỏ đáng chết này, mày định hại chết tạo sao? Lý Lặng vội vàng lăn xe lăn chạy ra ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ, mau gọi bác sĩ..."
Kết quả là khi anh vừa lao ra cổng thì đã bị một bóng người hiện ngang chặn đường.
Lý Lặng cũng không thèm nhìn người kia, tiếp tục lần về phía trước: "Gọi bác sĩ...
Bất ngờ, bên kia khóa cổ Lý Lặng và tóm lấy anh
Ơ, mày là ai...
Lý Lăng không kịp nhìn đã buông ra câu chửi, nhưng vừa mở miệng đã không nói nên lời.
Người đứng ngay trước mặt lại là Diệp Hiến Tần.
Anh ta không phải đã đi Đông Sa rồi sao?
Sao lại quay về thế kia?
Khoan đã, anh ta không phải Diệp Hiền Tần.
Bởi vì phía sau anh ta còn có vài người nữa.
Chiến thần Côn Luân, Độc Lang, Sát Lang, ông Sở,
Vô Danh, ông thôn trưởng...
Anh ta là Diệp Huyền Trân
Đây thật sự là Thần Soái Diệp Huyền Tần
Lý Lặng đầu óc như hoa cả lên.
Tình huống đáng lo ngại nhất đã diễn ra.
Thần Soái Diệp Huyền Tần đã tìm tới nơi rồi.Hiến Tần giao cho, anh ta chắc chắn sẽ không còn tin tưởng mình nữa.
Con nhỏ đáng chết này, mày định hại chết tạo sao? Lý Lặng vội vàng lăn xe lăn chạy ra ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ, mau gọi bác sĩ..."
Kết quả là khi anh vừa lao ra cổng thì đã bị một bóng người hiện ngang chặn đường.
Lý Lặng cũng không thèm nhìn người kia, tiếp tục lần về phía trước: "Gọi bác sĩ...
Bất ngờ, bên kia khóa cổ Lý Lặng và tóm lấy anh
Ơ, mày là ai...
Lý Lăng không kịp nhìn đã buông ra câu chửi, nhưng vừa mở miệng đã không nói nên lời.
Người đứng ngay trước mặt lại là Diệp Hiến Tần.
Anh ta không phải đã đi Đông Sa rồi sao?
Sao lại quay về thế kia?
Khoan đã, anh ta không phải Diệp Hiền Tần.
Bởi vì phía sau anh ta còn có vài người nữa.
Chiến thần Côn Luân, Độc Lang, Sát Lang, ông Sở,
Vô Danh, ông thôn trưởng...
Anh ta là Diệp Huyền Trân
Đây thật sự là Thần Soái Diệp Huyền Tần
Lý Lặng đầu óc như hoa cả lên.
Tình huống đáng lo ngại nhất đã diễn ra.
Thần Soái Diệp Huyền Tần đã tìm tới nơi rồiSự xuất hiện của Diệp Huyền Tần làm cho Lý Lặng sợ hãi đến ngã quỵ trong tuyệt vọng.
Diệp Huyền Tần:"Vợ tôi, Từ Lam Khiết đâu?"
Tôi.... Tôi.... Tôi không biết.
Lý Lặng ấp úng trả lời.
Diệp Huyền Tần rút con dao găm từ thắt lưng của Lý Lặng ra và vung vào cánh tay trái của anh ta.
Tay đưa lên cao và chém xuống.
Tay trái còn sót lại của Lý Lặng cũng bị Diệp Huyền Tần chặt đứt. “Tôi hỏi lại một lần nữa, vợ tôi Từ Lam Khiết đầu rồi?"
Diệp Huyền Tần thật sự nổi điên rồi.
Nếu Lý Lặng vẫn không mở miệng, thật sự anh ta sẽ bị giết.
A!
Cơn đau dữ dội khiến Lý Lặng bật khóc.
Đó không chỉ là nỗi đau về thể xác, mà còn là sự tra tấn về tinh thần.
Bây giờ anh ta đã mất hai tay và một chân, chỉ còn lại một chân, đã hoàn toàn trở thành một con quái vật. "Tôi nói, tôi nói." Lý Lặng khóc thét lên: "Trong ngục tối." "Từ Lam Khiết ở trong ngục tối sao?"
Ngục tối
Diệp Huyền Tần thả Lý Lặng ra và chạy về phía