Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Văn Xương nói vẻ trào phúng: "Anh Diệp đúng không, mời ngồi." "Lễ cầu nguyện sắp bắt đầu, đừng làm chậm trễ thời gian."
Từ Lam Khiết cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cô không bao giờ cho phép chồng và con gái mình bị chà đạp sỉ nhục như vậy.
Cô lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, chúng tôi vẫn nên chen chúc đứng với mọi người thôi."
Cô nói xong định dẫn Diệp Huyền Tần rời đi.
Đỗ Văn Xương chặn đường Từ Lam Khiết không cho đi: "Đứng lại." "Tục ngữ đã nói rồi, quá tam ba bận. "Cô Từ hết lần này đến lần khác từ chối tôi, vậy là đang xem thường tôi sao?" "Tôi là con trai của Sở trưởng Sở quản lý Thành phố, tương lai sẽ kế thừa chức vị của ông ấy" "Cô làm thế này ở nơi công cộng là để mặt mũi của tôi vào đâu?"
Đỗ Văn Xương quyết định mềm không được thìdùng cứng.
Dù thế nào thì đêm nay Từ Lam Khiết nhất định phải là đồ chơi trên giường của anh ta.
Đám người vây xem cũng bị thu hút ánh mắt nhìn về phía này.
Nhìn thấy Đỗ Văn Xương tức giận bọn họ cũng phải vã mồ hôi lạnh thay cho Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết.
Mặc dù không biết tường tận nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là họ đã nhìn ra chân tướng sự việc.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Đỗ Văn Xương lại coi trọng người phụ nữ có khí chất thanh mát thoát tục này, muốn cưỡng ép người ta đây mà.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cặp vợ chồng này hôm nay xui xẻo rồi.
Trước đây Đỗ Văn Xương cũng đã không ít lần phá hoại gia đình người khác như vậy.
Từ Lam Khiết không có cách nào giải quyết được vấn đề đành đưa mắt sang cầu cứu Diệp Huyền Tần.
Nếu không có kết quả, chỉ có thể để cho Diệp Huyền Tần dùng thân phận thần soái để trấn áp đổi phương.
Nhưng ngoài dự kiến của cô là Diệp Huyền Tần lại thật sự thỏa hiệp: "Lam Khiết, thịnh tình không thể từ chối, mau ngồi xuống đi."
Từ Lam Khiết hết sức kinh ngạc, rốt cuộc thì Huyền Tân định làm cái gì.
Ninh Vân Huyện cười lạnh: "Hừ, coi như anh thứcthời." "Lam Khiết, mau ngồi đi."
Ninh Vân Huyên kéo Từ Lam Khiết ngồi xuống. Đỗ Văn Xương nhìn Diệp Huyền Tần vẻ mặt đắc ý: "Anh cũng ngồi đi." "Nếu thấy lạnh mông thì tôi có thể xin thêm cho anh một cái đệm ngồi, ha ha."
Diệp Huyền Tần: "Ngồi chứ, đương nhiên là tôi sẽ ngồi." "Nhưng không phải là ngồi ghế đẩu mà là ngồi ghế VIP"
Đỗ Văn Xương nổi nóng: "Tôi đã nói rồi, không còn chỗ ngồi nữa, không hiểu à? Hay là não anh có vấn đê?"
Diệp Huyền Tần: "Nếu không có chỗ ngồi thì sẽ có người nhường chỗ cho tôi."
Ninh Vân Huyền cười xùy ra tiếng: "Anh chỉ là người làm công ăn lương, lại để cho một đám lãnh đạo nhường chỗ ngồi cho, não anh bị úng nước à."
Diệp Huyền Tần không thèm để ý Ninh Vân Huyên, mà đi thẳng tới hàng ghế đầu ngay bên cạnh chỗ ngồi của Từ Lam Khiết.
Ngồi ở chỗ đó là một người bụng phệ tóc vuốt keo, nhìn trang phục của anh ta và cái ghế anh ta đang ngồi cũng biết địa vị của anh ta hẳn là không nhỏ.
Mặt Đỗ Văn Xương biến sắc, chết tiệt, thắng khốn kiếp này chẳng lẽ định bắt người này nhường ghế choà.
Người tóc vuốt keo kia là một nhân vật lớn trong tỉnh, đến cả bố anh ta còn không dám chọc vào.
Đm, mày muốn chết à thắng kia.
Đỗ Văn Xương định ngăn cản Diệp Huyền Tần theo bản năng.
Nhưng đã không kịp rồi.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: "Tôi muốn ngồi ở đây." "Anh, tránh ra."
Đùng!
Đại não của Đỗ Văn Xương bùng nổ ngay tại chỗ, xong rồi, Diệp Huyền Tần khiêu khích người ta thì anh ta ắt cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.
Diệp Huyền Tần, mẹ nhà mày, muốn chết cũng đừng kéo ông vào.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đỗ Văn Xương chưa bao giờ kinh hồn táng đản như hôm nay.
Về phần Ninh Vân Huyên, thiếu chút nữa tim cô ta cũng muốn ngừng đập.
Đã sớm biết người này là một thằng đần không biết sợ chết thì nói thế nào mình cũng không dắt anh ta đến đây.
Đám đông vây xem cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù có nhiều người trong đám đông cũng không biết người tóc vuốt keo đó là ai nhưng chỉ cần