Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Miêu Hào Tam chợt thay đổi, nhìn về phía dân làng Bạch Miêu: “Các người không phải đưa Diệp Huyền Tần đến đầu hàng sao? Được rồi, được rồi, tôi thấy vô cùng xem thường Bạch Miêu! Các người Bạch Miêu hôm nay chờ bị diệt tộc đi.”
“Miêu Thánh Chủ, hiểu lầm, hiểu lầm cả.” Nhị trưởng lão vội vàng giải thích: “Bạch Miêu chúng tôi cho dù có một ngàn một vạn lá gan, cũng không dám làm sai lời của Thánh Chủ”
Miêu Hào Tam: “Vậy tại sao các người không làm theo lời lão tử?”
Nhị trưởng lão nói: “Thánh Chủ, thật sự là chúng tôi không phải là đối thủ của tên họ Diệp kia, tên họ Diệp kia quá mạnh. Ông sẽ biết khi anh nhìn vào những vết thương trên cơ thể của chúng tôi.”
Miêu Hào Tam nói: “Các người định lừa gạt quỷ sao. Các người sẽ không vận dụng đại trận Vạn Cổ sao? Tôi thật đúng là không tin, tên này có thể tránh được đại trận Vạn Cổ."
Nhị trưởng lão cười càng thê thảm hơn: “Thật không giấu diếm, đại trận Vạn Cổ của chúng tôi cũng không có cách nào làm gì anh ta. Tôi nghi ngờ rằng anh ta có thể đã sử dụng tà đạo để kiểm soát lão tổ của tôi.”
Miêu Hào Tam chửi bởi: "Các người thật là ngu ngốc, dưới trời chỉ có lão tổ mới có thể khống chế tổ trùng...
Giờ phút này, một tùy tùng của Miêu Hào Tam đi lên, lẩm bẩm vài câu bên tại Miêu Hào Tam.
Vả mặt của Miêu Hào Tam bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”
Diệp Huyền Tần lại nhíu mày. Nhìn biểu tình của Miêu Hào Tam, dường như tin tưởng đại trận Vạn Cổ của Bạch Miêu bại trên tay mình.
Thuộc hạ của ông ta rốt cuộc đã nói gì với ông ta, mà lại khiến Miêu Hào Tam tin tưởng như thế này?
Có lẽ thuộc hạ của ông ta đã nói với Miêu Hào Tam chuyện tổ trùng của Bạch Miêu bị thương nặng, cho nên mới thua mình?
Điều này là rất có thể.
Xem ra, tổ trùng của Bạch Miêu, mười phần thì đến tám chín phần mười là do Hắc Miêu làm bị thương!
Miêu Hào Tam tiếp tục nói: “Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng các người Bạch Miêu. Bây giờ cho các người một cơ hội khác, liên kết với Hắc Miêu của tôi, cùng nhau bắt lấy Diệp Huyền Tần. Nếu các người làm tốt, tôi có thể không đổ lỗi cho ông."
Nhị trưởng lão liên tục đồng ý: “Có ý kiến hay như thế này, phải cảm ơn Miêu Thánh Chủ.”
Miêu Hào Tam đắc ý nhìn Diệp Huyền Tần: “Tên họ Diệp kia, tôi biết anh có sức mạnh, nhưng người mà anh có thể đánh, có lẽ là hộ vệ của Hắc Miêu chúng tôi? Hộ vệ này của tôi, đều xuất thân từ võ giả
Hơn nữa có Bạch Miêu hỗ trợ, cho dù anh có ba đầu sáu cánh tay, hôm nay cũng nhất định sẽ đặt tính mạng ở đây”
Diệp Huyền Tần: “Vậy tôi cũng phải xem các người làm được gì.”
Tuyết Mai thì mang vẻ mặt sợ hãi: “Anh Diệp, hộ vệ của Hắc Miêu nổi danh mạnh mẽ, tôi cảm thấy chúng ta không nên cứng rắn...
Diệp Huyền Tần an ủi: “Yên tâm, đối phó với những người này, thậm chí không cần tôi ra tay.”
Tuyết Mai vừa mở miệng, sự chú ý của Miêu Hào Tam lại đặt lên người cô ta.
“Tuyết Mai, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Bây giờ lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi, tôi có thể đàng hoàng cho người lớn sang nói chuyện cưới hỏi, truyền thông cũng có thể đưa tin. Còn nếu ép tôi dùng sức mạnh, tôi chỉ có thể để cho cô làm vợ lẽ, thậm chí đến danh tiếng cũng không cho cô, chỉ cho người làm tiểu tam
Tuyết Mai dường như không suy nghĩ đứng ở phía sau Diệp Huyền Tần.
Cho dù là chết, cô ta cũng phải cùng Diệp Huyền Tần đứng trên cùng một mặt trận.
Miêu Hào Tam tức giận: “Cô đang khiêu khích giới hạn cuối cùng của lão tử!"
“Giết đi!”
“Giết đi!”
Đoàn hộ vệ của Hắc Miêu đồng loạt xông về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nhìn về phía Độc Lang.
Độc Lang đang mang vẻ mặt khát vọng cầu xin nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh, để tôi ra tay đi, cầu xin anh, tay tôi ngứa sắp chết”
Diệp Huyền Tần: “Chiến đấu tốc độ”