Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Miêu Quân Từ tiếp tục nói với tổ trùng: “Tổ trùng, ngài cũng đã thấy đó, tên này vô lễ với ngài, vậy mà anh ta dám kêu ngài tự bạo mà chết.”
“Loại người này nên trừng trị, kính mong tổ trùng ra tay!”
Tổ trùng Bạch Miêu là vạn cổ chi tổ, ở Hắc Miêu thì cũng chỉ đứng sau lão tổ Hắc Miêu.
Ngay cả Miêu Quân Từ cũng không có quyền ra lệnh cho nó làm bất cứ điều gì, mà chỉ có thể thỉnh cầu nó hành động.
Tổ trùng Hắc Miêu cũng phát cáu vì những lời nói lỗ mãng của Diệp Huyền Tân.
Một âm thanh ong ong phát ra từ bên trong kiệu hoa, đó là dấu hiệu cho thấy sự tức giận của tổ trùng Hắc Miêu. Khuôn mặt của Miêu Quân Từ lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Anh ta chưa bao giờ thấy tổ trùng tức giận như vậy, lần này Diệp Huyền Tần dù không chết cũng phải còn nửa cái mạng.
Chắc chắn rồi, khi tổ trùng Hắc Miêu trở nên tức giận thì bản mệnh cổ của Diệp Huyền Tần cũng trở nên đau đớn, vùng vẫy giữa không trung, và cuối cùng ngã xuống đất.
Nhưng may mắn thay, Diệp Huyền Tần đã kịp thời đưa tay ra và tóm lấy bản mệnh cổ.
Trong thâm tâm mọi người đều biết rằng đây là ý chí mạnh mẽ của tổ trùng Hắc Miêu đang tra tấn bản mệnh cổ của Diệp Huyền Tần.
Chẳng bao lâu nữa, bản mệnh cổ của Diệp Huyền Tần sẽ chết.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là bản mệnh cổ của Diệp Huyền Tần đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn khốc như vậy thì hẳn là chủ nhân của nó phải đau đến không muốn sống mới đúng.
Dù sao thì con người và bản mệnh cổ được kết nối với cùng một gốc.
Nhưng trên thực tế, vào lúc này, Diệp Huyền Tần không có một chút biểu hiện đau đớn, thậm chí còn nở một nụ cười gần.
“Chỉ bằng mày? Vẫn còn yếu đó!”
“Tổ trùng Hắc Miêu, hiện tại, tao hạ lệnh cho mày tự nổ chết.” Ha ha!
Miêu Quân Từ cười như điên nói: “Hiện tại anh đã là nô lệ, tổ trùng Hắc Miêu là chủ nhân của anh. Chủ nhân có thể khống chế nô lệ bằng ý nghĩ, không có lý do gì nô lệ có thể ra lệnh cho chủ nhân."
“Diệp Huyền Tần, tôi nghĩ anh bị hồ đồ rồi. Bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội đó là quỳ xuống xin lỗi, nếu làm vậy có lẽ tôi có thể giữ lại toàn thây cho anh.”
Diệp Huyền Tần cười đầy ẩn ý: “Trên đời này nơi nào có nô lệ và chủ nhân thực sự chứ? Chỉ cần tinh thần lực của bản thân đủ mạnh thì ngay cả nô lệ cũng có thể trở mình trở thành chủ nhân.”
Ý anh là gì? Miêu Quân Từ khó hiểu.
Diệp Huyền Tần: “Được rồi, ý của tôi là như thế này.”
Sau khi nói xong, Diệp Huyền Tần dẫn một tinh thần lực mạnh mẽ vào tổ trùng Bạch Miêu.
Luồng tinh thần lực mạnh mẽ này đồng thời cũng đã được truyền tải đến bản mệnh cổ của người Bạch Miêu thông qua tổ trùng Bạch Miêu.
Tinh thần lực của Diệp Huyền Tần thực sự rất mạnh, và anh nhanh chóng trục xuất tinh thần lực của tổ trùng Hắc Miêu khỏi bản mệnh cổ của người Bạch Miêu, và dần dần áp chế tổ trùng Hắc Miêu.
Chỉ trong vài nhịp thở, tinh thần lực của Diệp Huyền Tần đã thành công vượt qua tổ trùng Bạch Miêu và bản mệnh cổ của người Bạch Miêu, đồng thời chống lại tổ trùng Hắc Miêu.
Tổ trùng Hắc Miêu bị tra tấn đến không muốn sống, nó lăn lộn dữ dội trên chiếc kiệu hoa, tạo ra những tiếng rít vo ve và đau đớn.
Miêu Quân Từ thấy vậy thì lo lắng nhảy dựng lên: “Đã xảy ra chuyện gì, tổ trùng Hắc Miêu xảy ra chuyện gì?”
Nhị trưởng lão người đã sớm quy thuận Hắc Miêu nhìn thấy vậy cũng thấy da đầu râm ran: “Thánh chủ, nếu tôi đoán không lầm thì do tinh thần lực của bên kia quá mạnh, đã trấn áp tổ trùng Hắc Miêu của chúng ta.
“Tổ trùng Hắc Miêu đang gặp nguy hiểm.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tinh thần lực của Diệp Huyền Tần mạnh đến mức nào mới có thể phản hệ được chủ nhân chứ!
Làm sao mà Miêu Quân Từ có thể trơ mắt nhìn điều này chứ?
Anh ta đột nhiên phát điên lao về phía Diệp Huyền Tần: “Dừng lại, tên khốn, dừng lại!”
Tuy nhiên, anh ta còn chưa đến gần Diệp Huyền Tần thì một bóng người đột nhiên từ trên trời lao xuống.
Bóng người này vừa rơi xuống đất thì mặt đất run lên kịch liệt, sinh ra một cái hố lớn.
Miêu Quân Từ bị người đó hất tung. Vị khách này không phải ai khác mà chính là Tướng quân Trấn Huy, Độc Lang!
Mặt đất rung chuyển làm lật chiếc kiệu hoa ngay tại chỗ, và một thứ màu đen ùng ục lăn ra khỏi nó. Nó là tổ trùng Hắc Miêu.
Tổ trùng Hắc Miêu to bằng đùi người lớn, trên bề mặt có lớp vỏ màu đen, giống như áo giáp sắt màu đen, không thể phá hủy.
Vẻ ngoài dữ tợn và độc ác này trái ngược hẳn với tổ trùng Bạch Miêu nhìn thánh linh thuần khiết.