Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Miêu Quân Từ gật đầu: “Đúng, là anh ta.”
“Ngài Lưu, lúc trước tôi đã nói giết tổ trùng Hắc Miêu sẽ làm tổn hại đến lợi ích của ngài, nhưng bên kia nhất định muốn làm. Chuyện này rõ ràng là không chừa mặt mũi cho ngài rồi.”
“Ngài phải trừng phạt bên kia thật nặng để bảo vệ tôn nghiêm của mình." “Cút ngay!”
Nhưng mà anh ta không bao giờ nghĩ rằng ông Lưu sẽ dùng một cú đấm đánh bay Miêu Quân Từ.
Lúc này tâm lý của Miêu Quân Từ sụp đổ: “Mẹ nó, là Diệp Huyền Tần đã đắc tội ông, tại sao ông lại đánh ông đây chứ?”
Ông Lưu vẫn còn chưa hả giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã từng hỏi anh có cần để tôi giúp anh xử lý cái tên khó chơi này hay không, để không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông đây”
“Lúc trước anh thề có thể giết chết đối phương, cho nên tôi cũng không có coi trọng cái tên khó chơi đó. Nhưng mà hiện tại anh lại nói cho tôi biết tên khó chơi đó đã hợp nhất Hắc Miêu sau đó giết chết tổ trùng Hắc Miêu!”
“Mẹ nó, anh đã làm hỏng kế hoạch của ông đây rồi!”
Miêu Quân Từ khổ sổ giải thích để bảo vệ mình: “Ngài Lưu, là lỗi của tôi. Tôi thực sự không ngờ đối thủ lại mạnh như vậy.”
“Thậm chí... Tôi nghĩ thực lực của đối phương cũng không thấp hơn ngài đâu.”
A?
Ông Lưu ngạc nhiên: “Đối thủ là võ sĩ?"
Miêu Quân Từ gật đầu: "Tôi chắc chắn bên kia hẳn là võ sĩ, hơn nữa còn là loại có chút danh tiếng”
Ông Lưu nắm chặt hai tay: “Hừ, không cần quan tâm người đó là ai. Nếu như đã phá vỡ kế hoạch của ông đây thì ông đây sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.”
“Tiện thể theo tôi đi thôn gia súc!”
“Tổ trùng đã chết, mấy cổ trùng trong thôn gia súc vẫn có thể tồn tại trong hai ngày. Trong vòng hai ngày này, hãy cố gắng lấy toàn bộ tổ trùng ra và tìm vật chủ mới, nếu vậy thì có thể chúng vẫn còn sống!”
“Những tổ trùng mà tôi đã tốn công chăm sóc kia không thể cứ biến mất như thế này được.”
“Đi!”
Ông Lưu dẫn ba người Miêu tộc và vội vã đi về hướng thôn gia súc.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần đang đi về phía thôn gia súc với Tuyết Mai và Miêu Kiều Diễm.
Trong cơ thể của người dân ở thôn gia súc có cổ độc, họ phải được loại bỏ cổ độc ngay lập tức, nếu không thể lúc Âm Ti sẽ được khuếch tán.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tần hỏi hai người phụ nữ: “Tôi hỏi các người, nếu tổ trùng Hắc Miêu đã chết thì cổ trùng ở trong người của người dân ở thôn gia súc cũng chết sao?”
Tuyết Mai gật đầu: “Về lý thuyết thì là đúng, cổ trùng sẽ dần dần chết trong vòng hai ngày.”
Diệp Huyền Tần trầm ngâm nói: “Hai ngày nữa... Âm Ti nhất định sẽ tới cứu cổ trùng.”
“Chúng ta phải giết cổ trùng trước khi Âm Ti đến cứu nó!”
“Tuyết Mai, tôi hỏi cô, nếu chúng ta giết cổ trùng bây giờ thì liệu nó có ảnh hưởng đến cơ thể của những vật chủ đó không?”
Tuyết Mai nói: “Tất nhiên là sẽ có ảnh hưởng, nhưng nếu chúng ta không tiêu diệt cổ trùng mà để chúng tự chống đỡ trong cơ thể vật chủ thì ảnh hưởng đối với họ sẽ còn lớn hơn.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Thôi, thôi, chúng ta hãy giết cổ trùng trước đi. Các người có cách nào nhẹ nhàng hơn để giết cổ trùng không, càng nhẹ càng tốt để giảm thiểu ảnh hưởng đến cơ thể con người.
Kiều Diễm cho biết: “Chúng tôi có thể sử dụng phương pháp cảm ứng để dụ ra cổ trùng trước và sau đó giết chúng, nó sẽ có ảnh hưởng rất nhỏ đến vật chủ”
Diệp Huyền Tần: “Cứ làm vậy đi!” Cả ba đã nhanh chóng đến thôn gia súc.
Thôn gia súc này còn tiêu điều, lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Dân trong thôn nằm la liệt trên đường, yếu ớt, nếu không phải có người thỉnh thoảng động đậy thì sẽ bị nhầm là đã chết.
Vừa bước vào thôn thì một mùi hôi thối nồng nặc xộc lên mặt làm cho Tuyết Mai và Kiều Diễm ho sặc sụa.