Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thánh nữ, cám ơn cô, cô là ân nhân của chúng tôi và con của chúng tôi.”
“Chúng tôi... chúng tôi không có gì để báo cáo, chúng tôi xin bái lạy cô!”
“Hu hu hu, những ngày tháng cay đẳng này cuối cùng cũng đã qua. Con tôi đã không rời khỏi nơi ma quái này kể từ khi nó được sinh ra.”
“Sau khi con đã khỏi bệnh thì tôi sẽ đưa con đi khắp đất nước và để con thấy thế giới này tươi đẹ biết bao.
Tuyết Mai lắc đầu nói: “Các người không cần cám ơn tôi, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm tạ lão tổ đi, lão tổ đã cứu mạng các người.”
Ánh mắt của Tuyết Mai lại rơi vào người Diệp Huyền Tần.
Cảm xúc của dân trong thôn cũng thật phức tạp.
Vốn dĩ bọn họ đã nghĩ rằng anh là một gia súc như họ vì vậy dân trong thôn cũng rất hay làm khó dễ để chế nhạo anh.
Nhưng mà thật không ngờ cuối cùng anh đã cứu mạng sống của cả thôn này!
Dân trong thôn nhanh chóng quỳ lạy Diệp Huyền Tần và luôn miệng cảm ơn anh.
Ngay cả Minh Hoàng, người trước đó đã chống đối với Diệp Huyền Tần, giờ phút này không ngừng tự tát vào mặt mình: "Lão tổ, đây là lỗi của tôi... trước đây là lỗi của tôi.”
“Tôi... tôi thật sự chẳng ra gì vậy mà còn dám làm bậy với anh..... tôi đáng chết.”
“Lão tổ, anh đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhất với tôi..."
Tuyết Mai kêu gọi mọi người nhanh chóng tập hợp lại và mang theo lũ trẻ.
Dân trong thôn vội vã giải tán và sớm trở lại với con cái của họ.
Vì đã không ăn trong ba ngày cho nên những đứa trẻ này gần như sắp chết đói, đã thoi thóp.
Tuyết Mai và Kiều Diễm vội vàng bắt đầu giúp họ tẩy rửa những cổ trùng trong cơ thể họ.
Diệp Huyền Tần dắt theo Độc Lang và đến cổng thôn để bảo vệ thôn gia súc.
Diệp Huyền Tần nói: “Độc Lang, cậu đã phát hiện ra thực lực của Âm Ti ở đây chưa?”
Độc Lang lắc đầu: “Không. Anh, em chỉ nhìn thấy một Âm Ti. Còn lại thì có lẽ đã trốn ở sâu trong một khu rừng tre rồi.”
“Em lo lắng bên trong có cơ chế, nếu cứng rắn xông vào sẽ bị đánh bất ngờ nên không vào sâu."
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm. Sau khi tiêu diệt được cái người Âm Ti này thì chúng ta hãy đến thành trì Âm Ti tìm hiểu.”
Độc Lang: “Đúng rồi, chiến thần Côn Luân, người của Diệp Bất Chí đã đến đây và đang mai phục ở bên ngoài.”
“Anh có muốn họ vào và giúp chúng ta một tay không?”
Diệp Huyền Tần xua tay: “Để bọn họ tiếp tục canh giữ bên ngoài, không bao giờ để bất kỳ kẻ địch nào lọt lưới."
Độc Lang: “Đã hiểu, em sẽ chuyển lệnh ngay bây giờ."
Sau khi đợi khoảng nửa canh giờ, bốn chấm đen nhỏ ở phía xa nhanh chóng tiếp cận nơi đây.
Khi họ đến gần hơn thì khuôn mặt của đối phương dần dần lộ rõ.
Chính là ông Lưu của Âm Ti, dẫn theo Miêu Quân Từ, nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn vội vàng tới đây.
Xa xa, Diệp Huyền Tần cảm nhận được âm khí bên trong người “ông Lưu”.
Điều này làm cho Diệp Huyền Tần có chút thất vọng: “Vốn tưởng rằng sẽ là Thiên Thiên Ma Vương hoặc là Diệp Hiến Tần đến, không ngờ lại phải một nhân vật nhỏ tới.”
Độc Lang cũng tức giận chửi ầm lên: “Mẹ nó, âm khí của tên này quá yếu, thoạt nhìn là đang chạy việc lặt vặt trong âm phủ. Phải nhân vậy nhỏ như vậy đi xử lý chúng ta, sau này chúng ta phải dạy cho bọn họ một bài học mới được.”
Không lâu sau, ông Lưu và nhóm bốn người của ông ta dừng lại trước mặt Diệp Huyền Tần mười mét.
Miêu Quân Từ mang vẻ mặt thù địch, vươn tay chỉ về phía Diệp Huyền Tần: “Ngài Lưu, chính là tên khốn kiếp này đã phá hỏng việc tốt của chúng ta!”
Ông Lưu liếc Diệp Huyền Tần từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một tia châm chọc: “Ha ha, chỉ bằng anh mà dám chống lại Âm Ti của tôi sao? Đúng là chán sống rồi!”
“Mau tự tử để tạ tội đi, tôi còn có thể để lại cho anh một thân nguyên vẹn. Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Tôi nên