Chương
Bọn họ thực sự đã giết người sao! Hơn nữa bọn họ còn ngang nhiên giết người giữa thanh thiên bạch nhật nữa chứ.
Đây đúng là đụng phải những người liều lĩnh rồi, nếu không làm theo lời của bọn họ thì có thể sẽ chết.
Bọn chúng hoàn toàn sụp đổ, thậm chỉ còn quỳ lạy Diệp Huyền Tần.
“Anh hùng ơi, đại ca ơi, chúng tôi đã sai rồi, xin anh tha lỗi cho chúng tôi.”
“Anh muốn hỏi gì thì đảm bảo tôi sẽ trả lời cái đó, tuyệt đối không giấu anh chuyện gì cả.”
“Đúng vậy, nếu chúng tôi biết thì nhất định sẽ nói hết tất cả cho anh.”
Diệp Huyền Tần nói thẳng: “Nói đi, là ai đã chỉ đạo các người làm như vậy?”
Đội trưởng nói: “Chúng tôi đáng chết, là chúng tôi làm việc tiêu cực biếng nhác. Vốn là chúng tôi dự định khi hoàn thành công việc sẽ đi, nhưng chúng tôi đã làm lỡ thời gian rồi…”
Bùm!
Sát Lang đá đội trưởng bay ra ngoài.
Lực của cú đá này rất mạnh, đội trưởng sau khi tiếp đất liền trở nên có giật, thở dốc, rất lâu sau cũng không nói được lời nào.
Một đốt xương sườn của hắn ta đã bị gãy. Sát Lang trừng mắt nhìn hắn ta.
“Còn chưa thành thật nói ra!”
“Anh của tôi đang hỏi, ai là người chỉ đạo các người làm việc này. Nếu còn dám giấu diếm thì tôi không chỉ đá một cái nữa đâu, mà các người sẽ phải chết đấy!” Diệp Huyền Tần nói: “Đây là cơ hội cuối cùng!”
Các nhân viên cứu hỏa vội vàng nói: “Là Trương Nặc Thủy, Trương Nặc Thủy đã ra lệnh cho chúng tôi làm việc này”
“Anh ta đã nói với chúng tôi rằng hôm nay Tập đoàn Đạo Vương sẽ bị cháy, bảo chúng tôi ra khỏi đồn chữa cháy trễ ba mươi phút hoặc là dứt khoát không ra khỏi đồn phòng cháy”
Vậy sao?
Diệp Huyền Tần cau mày lại, Trương Nặc Thủy biết rằng hôm nay Tập đoàn Đạo Vương sẽ bốc cháy, có vẻ như anh ta đã có quan hệ với Phòng tuyến Côn Luân.
Cuối cùng cũng tìm được manh mối về phòng tuyến Côn Luân, không cần phải chạy lung tung như ruồi không đầu nữa rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Tại sao Trương Nặc Thủy yêu cầu các người ra khỏi đồn phòng cháy muộn một chút vậy?”
Những người đó lắc đầu: “Cái này thì chúng tôi không biết.”
Diệp Huyền Tần nói: “Trương Nặc Thủy là ai? Anh ta có thù hận gì với Tập đoàn Đạo Vương sao?”
Một người lính cứu hỏa nói: “Trương Nặc Thủy là chủ tịch Tập đoàn Hoàn Kỳ đấy, là người nắm giữ quyền hành cao nhất. Về việc anh ta có thù hận gì với Tập đoàn Đạo Vương hay không thì chúng tôi không biết. Dù sao thì những người có quyền lực cao cấp này, chúng tôi cũng không đủ điều kiện để tiếp xúc.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tập đoàn Hoàn Kỳ, tôi chưa từng nghe qua, rất giỏi đúng không?”
Người lính cứu hỏa cho biết: “Tập đoàn Hoàn Kỳ từng được xếp hạng là tập đoàn giàu nhất của Đại Hạ hai lần liên tiếp.
Cũng có chút thú vị rồi đấy!
Diệp Huyền Tần cười nhạt: “Tập đoàn Hoàn Kỳ đã phát triển đến mức như ngày hôm nay, xem ra sau lưng còn có Phòng tuyến Côn Luân chống đỡ, hơn nữa Tập đoàn Hoàn Kỳ này cũng là một doanh nghiệp của Phòng tuyến Côn Luân.”
“Nếu không thì làm sao mà một doanh nghiệp tư nhân có thể liên tục trở thành tập đoàn giàu nhất Đại Hạ được chứ!”
“Lần này, chúng ta nhất định phải điều tra Tập đoàn Hoàn Kỳ cho thật kỹ càng!”
Sát Lang gật đầu: “Anh cứ yên tâm đi, bây giờ em sẽ sắp xếp người điều tra Tập đoàn Hoàn Kỳ.”
Diệp Huyền Tần dặn dò: “Cậu tuyệt đối không được bứt dây động rừng, trước tiên chỉ cần thu thập một số thông tin đơn giản. Việc điều tra những bí mật trong cơ cấu của Tập đoàn Hoàn Kỳ phải do chúng ta đích thân làm mới được.”
Sát Lang nói: “Em hiểu rồi ạ!” Diệp Huyền Tần nhìn chằm chằm nhân viên cứu hỏa: “Đi đi, các người đã bị cách chức rồi, đợi đến lúc bị điều tra đi.”
“Tốt nhất là từ trước đến giờ các người chưa từng làm việc gì phạm pháp, nếu không tôi đảm bảo các người sẽ phải ngồi tù!”
Những người lính cứu hỏa nhanh chóng bỏ chạy mà không để lại chút dấu vết nào.
Diệp Huyền Tần nhìn tài xế Vương Hoà.
Vương Hoà đã sớm bị dọa đến sững sờ, nhìn người lính cứu hỏa bị Sát Lang xử lý, có chút xuất thần.
Diệp Huyền Tần nói: “Vương Hoà, cậu chính là một nhân viên cứu hỏa có tư cách. Từ nay về sau cậu sẽ là đội trưởng của đội cứu hỏa, hãy chăm chỉ làm việc nhé!”
Sau khi Vương Hoà định thần lại, cậu ta nhanh chóng khua tay: “Tôi… tôi chỉ là một thực tập sinh, không đủ tư cách để làm đội trưởng đâu ạ.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi đã có nói cậu có tư cách nghĩa là cậu có.”
Vương Hoà thận trọng nói: “Xin hỏi… Anh là ai? Anh nói tôi sẽ là đội trưởng, vậy là tôi có thể làm đội trưởng sao?”
Đám người Sát Lang và ông Sở đều bật cười.
Không phải nói khoát với cậu đâu, đừng nói anh ấy bảo cậu là đội trưởng, cho dù anh ấy bảo cậu là tướng quân thì cậu chính là tướng quân đó nha!
Diệp Huyền Tân nói: “Ừ, tôi sẽ nói chuyện với cấp trên của cậu, giấy báo.
nhậm chức của cậu sẽ sớm được đưa xuống thôi.”
Vương Hoà lại chỉ vào những người lính cứu hỏa đã chết: “Thực ra… Tôi nghĩ các anh đừng nên lo chuyện của tôi nữa, các anh vấn là nên tự bảo trọng trước đi.”