Chương
Tên mập mạp kia nói nói: “Cô Tống, theo tôi được biết. Cô chỉ là giám đốc của văn phòng chi nhánh. Cô làm việc cho trụ sở chính phải không?”
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Đương nhiên.”
Tên mập mạp lại nói: “Vậy tôi hỏi cô, ai sẽ trả tiền thuê nhà đây?” Tống Thanh Nhàn đáp: “Tổng bộ công ty bỏ ra.” Tên mập mạp lại nói tiếp: “Phải, tổng bộ công ty trả tiền, vậy tại sao cô lại quan tâm đến tiền nhà làm gì?”
“Đằng này, tiền thuê ba tỷ sẽ là của tôi, còn dư ra một tỷ rưỡi nữa, thì chúng ta chia đôi, cô thấy sao?”
“Cô không phải làm cái gì cả mà cũng có thể lấy được bảy trăm năm mươi triệu, tại sao cô lại không làm?”
Vẻ mặt của Tống Thanh Nhàn bỗng trở nên nghiêm nghị: “Không được, trung thực là nền tảng của con người, tôi không thể làm những điều trái với lương tâm của mình.” Tên mập mạp nói: “Được rồi, cô Tống, ở đây không có người ngoài, thế này đi… Như vậy đi, tôi sẽ bỏ ra một trăm năm mươi triệu, một trăm năm mươi triệu đó sẽ đưa cho người anh em này, coi như là phí dán miệng anh ta lại. Cô thấy thế nào?”
Diệp Huyền Tần cười: “Tôi không có ý kiến gì cả.”
Tên mập vỗ đùi: “Anh là người thoải mái, việc này cứ quyết định vậy đi.”
Tống Thanh Nhàn không biết nên cười hay khóc, anh Diệp đang theo cái mấy cái vớ vẩn gì vậy chứ?
Công ty này là của anh, sao anh có thể để cho phép chuyện rác rưởi bẩn thỉu này xảy ra được?
Tống Thanh Nhàn vẫn lắc đầu từ chối: “Không, không, tôi không thể làm thế được.”
Tên mập kia lộ vẻ thất vọng: “Này, cô Tống bên anh sao không linh hoạt như vậy nhỉ?”
“Được rồi, được tiền tỷ lận cơ mà, đây còn là tiền của tổng bộ đấy.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Trước đó còn nói không được vượt quá ba tỷ đồng cơ mà?”
Tên mập mạp trở nên nóng nảy: “Sếp Tống à, một lúc tôi giảm tận chín trăm triệu rồi mà cô vẫn chưa hài lòng sao?”
“Tôi không nghĩ rằng ông thật sự muốn cho thuê tòa nhà này, thôi bỏ đi.”
Tống Thanh Nhàn định bỏ cuộc. Ngay cả khi cô ta không thuê nhà vẫn sẽ không bị bên kia coi tiền như rác như vậy.
Diệp Huyền Tần đã im lặng hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Theo tôi, tiền thuê nhà hàng năm ở đây tối đa là một tỷ tám thôi.”
Bao nhiêu?
Tên mập mạp cảm thấy hứng thú trước lời nói của Diệp Huyền Tần.
“Một tỷ tám trăm triệu sao sao? Tôi tặng cho anh tòa nhà này luôn được không?”
“Một tỷ tám trăm triệu, anh tổng cổ tôi đi làm ăn mày cũng được.”
Diệp Huyền Tần: “Một tỷ tám trăm triệu thì cũng không phải là ít.
Ngay cả Tống Thanh Nhàn cũng cảm thấy mức giá mà Diệp Huyền Tần đặt ra là hơi quá đáng.
Tên mập mạp nói nói: “Không ít ư? Nực cười, anh cho tôi biết lý do vì sao tôi phải chịu mức giá này được không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Thứ nhất, tòa nhà này hẻo lánh, giao thông cũng không thuận tiện.”
“Thứ hai, tòa nhà này đã xây nhiều năm nên đã cũ nát lắm rồi.” “Thứ ba, tôi từng nghe nói từng có người chết ở đây nên ông không thể cho thuê nó. Năm ngoái cũng không ai thèm thuê nó với giá một tỷ rưỡi cả.”
Từng câu nói của anh khiến Tên mập mạp đỏ mặt, ông ta không ngờ bên kia lại điều tra kỹ càng như vậy.
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn vờ cứng rắn: “Hừ, mấy người toàn nói bậy bạ, tôi còn không biết là anh đã nghe ở đâu nữa.”
“Năm ngoái có người muốn thuê với giá ba tỷ đồng rồi nhưng tôi còn chưa cho thuê đấy.” Diệp Huyền Tần nghe vậy thì nói: “Vậy thì tốt hơn hết, ông nên tìm một người thuê nó với giá ba tỷ ba tỷ đồng đi, dù sao chúng tôi cũng không phải lũ ngu đâu.”
Nói xong, anh ta đưa Tống Thanh Nhàn rời đi.
Tên mập mạp bỗng lo lắng.
Tòa nhà của ông ta bỏ hoang đã lâu nên luôn làm ăn thua lỗ, cả năm ngoái không cho thuê cũng lỗ ít nhất vài trăm triệu.
Không dễ gì gặp được người muốn thuê, không cho thuê được sao còn có thể đuổi khách đi mất chứ?
Tên mập mạp vội nói: “Được, được rồi, cô Tống, chúng ta đều là bạn bè, giá như ngày hôm nay cứng nhắc quá, chẳng phải nó khiến tôi trở thành người không có tình nghĩa sao?”
“Thế này đi, cho cô một cái giá hữu nghị, ba tỷ đồng.
“Ký hợp đồng đi.”
Tên mập mạp đề nghị một hợp đồng khác.
Có vẻ như ông ta đã chuẩn bị sẵn tay viết hợp đồng rồi. Tống Thanh Nhàn nhìn Diệp Huyền Tần và ngầm hỏi ý kiến của anh.
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Ba tỷ đồng chẳn sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Cho ông tới giá hai tỷ đồng chẳn là quá ổn rồi.”
Tên mập mạp có chút tức giận: “Anh trai à, anh cũng thật là biết gạt tiền người ta, hai tỷ đồng chẵn thì để làm gì vậy? Một tháng cũng không đủ cho tôi sống.”
“Hai tỷ bảy trăm triệu, hai tỷ bảy trăm triệu thì có được văn phòng này, tôi đành làm ăn thua lỗ chỉ vì người bạn là cô Tống đây mất!”