Chương
Ừm, Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Anh Diệp, trẻ con nói năng không biết kiêng kỵ, anh đừng để trong lòng”
Ừm.
Diệp Huyền Tần gật đầu, tiện tay cầm một quyển sách từ trên giá sách bên cạnh, đi đến phòng của Phương Như.
Nhà của Tống Thanh Nhàn thật sự quá nhỏ. Phương Như ngủ một phòng, Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên ngủ một phòng, Diệp Huyền Tần và Tống Đại Hành chen chúc trong phòng khách, ngay cả Phương Đức Duệ cũng phải ngủ với đám người Độc Lang ở khách sạn.
Sau khi đám người Độc Lang rời đi, Tống Thanh Nhàn đang định đi ngủ, Tống Đại Hành chợt gọi cô lại.
“Thanh Nhàn, chờ một chút. Bố có mấy câu muốn nói với con.”
Tống Thanh Nhàn quay người nhìn Tống Đại Hành: “Bố, sao vậy?”
Tống Đại Hành nói: “Liên quan đến chuyện của cậu chủ, con nghĩ như thế nào?”
Tống Thanh Nhàn hiếu kỳ nói: “Nghĩ như thế nào là sao a? Anh Diệp gặp phải rắc rối gì sao?” Tống Đại Hành nói: “Ý bố là, con định sắp xếp mối quan hệ với Diệp Huyền Tần như thế nào.”
Tống Thanh Nhàn đỏ mặt lần thứ hai: “Bố, bố nói mò gì thế. Mối quan hệ giữa con và anh Diệp chỉ đơn thuần là cấp trên cấp dưới, nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường… Bố nghĩ đi đâu vậy?”
Tống Đại Hành gật đầu: “Thanh Nhàn, bố mặc kệ con nói thật lòng hay là đang gạt bố, có một số việc bổ nhất định phải chỉ rõ.”
“Cậu chủ đã có vợ, hơn nữa rất hạnh phúc, với lại thân phận của cậu ấy đặc biệt, chính là Thần Soái…”
Tống Thanh Nhàn thở dài: “Được rồi bố à, bố cùng đừng quan tâm lung tung. Con gái bố không ngốc, con còn không nhìn ra sự chênh lệch giữa con và anh Diệp sao?”
“So với bố con cũng rõ ràng, giữa chúng con là không thể nào, suy nghĩ này con không hề có.”
Tống Đại Hành nói: “Vậy thì tốt. Đúng rồi Thanh Nhàn, con còn trẻ, đường sau này còn dài. Hơn nữa Phương Như cũng không có bố, con có nghĩ tới chuyện tìm một người vừa ý con hay không?”
“Nếu như có, nói cho bố biết, bố giúp con kiểm định. Nếu như không có, bố giới thiệu cho con mấy người. Con cái của mấy người bạn cũ của bố tuổi cũng không chênh lệch với con nhiều lắm…”
Tống Thanh Nhàn vội vàng đánh gãy lời của Tống Đại Hành: “Dừng, dừng lại đi bố. Bố vừa trở về thì đã lải nhải mấy chuyện này rồi, bố cũng không ngại phiền ạ.”
“Được rồi, con mệt mỏi cả ngày, muốn đi nghỉ ngơi, bố cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, Tống Thanh Nhàn chui vào phòng ngủ nhanh như thể chạy trốn. Tống Đại Hành cười khổ, Thanh Nhàn không có suy nghĩ tìm bạn trai, chứng tỏ trong lòng con bé còn có vị trí của Diệp Huyền Tần, không mở lòng được với những người đàn ông khác.
Điều này cũng không trách Tống Thanh Nhàn được, gặp phải người đàn ông hoàn hảo bậc này như Diệp Huyền Tần, sao có thể để ý đến những người bình thường khác đây?
Từng gặp biển xanh khó làm sông nhỏ, không tới Vu Sơn nào phải mây!
Ngày hôm sau, Tống Thanh Nhàn dậy thật sớm, rửa mặt chuẩn bị ra ngoài. Diệp Huyền Tần đang nghỉ ngơi ở trong phòng khách, bị Tống Thanh Nhàn đánh thức.
Anh hỏi thăm: “Thanh Nhàn, cô đi sớm như vậy làm gì?”
Tống Thanh Nhàn nói: “Hôm qua đã hẹn với bà Lộ Tây, hôm nay tôi phải đi gặp bà ta, thảo luận một chút về dự án của Michelle.”
“Tuy rằng bà Lộ Tây vô cùng có khả năng sẽ không lựa chọn chúng ta làm người hợp tác, nhưng mà lỡ như tôi đi sớm một chút, sự chân thành làm bà ta động lòng, bất chợt thay đổi chủ ý thì sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Vậy đi thôi, tôi đi cùng cô.”
Tống Thanh Nhàn đương nhiên rất vui vẻ.
Chỉ cần có thể ở cùng với Diệp Huyền Tần, cho dù bị bà Lộ Tây từ chối thì đã làm sao?
Trên đường đi, Tống Thanh Nhàn nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi nghe máy, nét mặt Tống Thanh Nhàn nhất thời ảm đạm, hoàn toàn không có hứng thú.
Diệp Huyền Tần nói: “Sao vậy Thanh Nhàn? Vừa nãy ai gọi điện thoại cho cô?”
Tống Thanh Nhàn buồn bã nói: “Là bà Lộ Tây gọi. Bà ta bảo chúng ta đi thẳng đến khách sạn Quốc tế Hoàn Kỳ.”
Quốc tế Hoàn Kỳ sao?
Diệp Huyền Tần cau mày: “Tối hôm qua bà Lộ Tây đã ngủ lại ở Quốc tế Hoàn Kỳ sao?”
Tống Thanh Nhàn: “Khả năng rất lớn, hơn nữa tất nhiên là do Trương Nặc Thuỷ sắp xếp.”
“Với sự hiểu biết của tôi đối với Trương Nặc Thuỷ, ông ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào khiến cho bà Lộ Tây vui vẻ, lân này chúng ta càng không có hy vọng.”