Chương
Công việc ngoại giao của Đại Hạ giao cho loại người này quản lý, đầy những nô tài mà thôi!
Đại Hạ hoàn toàn bị bọn họ làm cho mất hết mặt mũi. Bây giờ Diệp Huyền Tần hận không thể đánh chết tên này!
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!” Người phụ trách Đại Hạ tức giận nói: “Bây giờ anh hãy xin lỗi bà Lộ Tây ngay đi!”
Diệp Huyền Tần rất muốn hành động, nhưng anh không thể.
Bây giờ đối phương đang đại diện cho Đại Hạ, nếu đánh ông ta thì chính là đánh vào mặt mũi của cổ Đại Hạ.
Anh chỉ có thể kìm lại sự bốc đồng này, nghiến răng nói: “Nếu, tôi nói không thì sao”
“Đồ khốn kiếp!” Người phụ trách của Đại Hạ mắng: “Đã là lúc nào rồi, anh còn ở đây phô trương thanh thế với tôi hả!”
“Tôi ra lệnh cho anh ngay bây giờ phải đi xin lỗi bà Lộ Tây!”
Diệp Huyền Tần nói: “Ông dựa vào đâu mà lại ra lệnh cho tôi cơ chứ!”
“Được lắm!” Người phụ trách của Đại Hạ hoàn toàn tức giận: “Nếu anh đã không nghe theo lệnh của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể dùng đến bạo lực mà thôi.” “Đến đây!”
Những người mà ông ta đưa tới vội vàng tiến lên: “Chủ nhiệm Chung, ông có việc gì cứ dặn dò!”
Chủ nhiệm Chung trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Cậu nhóc, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nếu cậu còn không chịu xin lỗi thì đừng trách tôi dùng sức mạnh”
Diệp Huyền Tần: “Khốn kiếp, Đại Hạ đã bị mấy ông làm mất hết mặt mũi!”
Hành động!
Chủ nhiệm Chung rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Bắt cậu ta xuống cho tôi!”
Người của Chủ nhiệm Chung ngay lập tức tiến lên để bắt Diệp Huyền Trần xuống.
Ngay thời khắc quan trọng, Diệp Huyền Tần đã bộc phát Kình Khí ra, lập tức bao vây nhóm người của Chủ nhiệm Chung.
Chủ nhiệm Chung và đám người đó bị giam ngay tại chỗ, không thể nào cử động được nữa.
Sắc mặt của Chủ nhiệm Chung càng đen hơn: “Mẹ nó, bọn mày còn ngẩn người ra đó làm gì hả, còn không mau hành động!”
Ông ta căn bản còn không biết rằng người của mình đã bị Kình Khí của Diệp Huyền Tần phong ấn lại hết cả rồi.
Bốp!
Diệp Huyền Tần không nhịn được nữa, cuối cùng cũng tát ông ta một cái.
Những người có mắt ở đó không dám lên tiếng, bọn họ đều nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Bây giờ Diệp Huyền Tần sống hay chết, tất cả đều phụ thuộc vào một câu nói của Chủ nhiệm Chung.
Bây giờ ông ta không chỉ không nói chuyện đàng hoàng với người ta, mà thậm chí còn động thủ với người ta… Ông ta chính là tự tìm đường chết.
Sau khi hết kinh ngạc, cả Trương Nặc Thuỷ và Lộ Tây đều trở nên phấn khích.
Náo loạn đi, hãy cố gắng làm lớn chuyện này lên, càng loạn càng tốt, giết chết luôn cả Chủ nhiệm Chung thì lại càng tốt hơn nữa.
Chỉ cần như vậy thì không cần phải trừng phạt anh ta theo luật pháp quốc tế nữa, Đại Hạ sẽ tiêu diệt anh ta luôn rôi.
Chủ nhiệm Chung đang phát điên lên, che mặt mình lại, nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt đầy hoài nghi.
“Cậu đánh tôi, cậu dám đánh tôi. Cậu… cậu cản trở việc thi hành pháp luật và gây rối trật tự công cộng! Thêm một đống tội nữa chồng chất lên nhau.”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Thi hành pháp luật sao? Xin hỏi ông đang thi hành luật pháp nào vậy?”
Chủ nhiệm Chung nói: “Vớ vẩn, tất nhiên là pháp luật của Đại Hạ rồi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi chưa bao giờ nghe qua điều luật nào của Đại Hạ quy định phải quỳ xuống và trở nên hèn hạ trước lũ người nước ngoài.”
Chủ nhiệm Chung nói: “Cậu chính là đang ngậm máu phun người. Ai mà quỳ quỳ xuống và trở nên hèn hạ trước người nước ngoài chứ, tôi chỉ đang bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người nước ngoài ở Đại Hạ một cách công bằng và công khai, cũng như là bảo vệ quyền lợi và danh tiếng trên trường quốc tế của Đại Hạ!”
“Cậu đợi đó cho tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Chủ nhiệm Chung tức giận đi về phía Lộ Tây và Jack.
“Thưa bà Lộ Tây.” Chủ nhiệm Chung xin lỗi bà Lộ Tây: “Chúng tôi làm chưa tốt nên đã làm tổn hại đến quyền lợi hợp pháp của bà. Xin bà hãy yên tâm, tôi hứa Đại Hạ sẽ trả lại công bằng cho bà, đây chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
“Bây giờ tên tội phạm này đang dùng bạo lực để chống lại pháp luật, đe dọa một cách nghiêm trọng đến sự an toàn cá nhân của tôi, tạm thời tôi không thể làm gì với cậu ta cả.”
“Nhưng bà không cần lo lắng, tôi sẽ thông báo cho cảnh sát vũ trang nóng ngay lập tức, để họ đến và trừng trị tên tội phạm này.”
Bà Lộ Tây vô cùng bất mãn nói: “Hừ, thời gian của tôi đã rất gấp rồi, các người đang làm lãng phí thời gian của tôi đấy.”
“Nếu sớm biết hoàn cảnh đầu tư của Đại Hạ tồi tệ như thế này thì tôi đã không đến đây rồi.”
Chủ nhiệm Chung bị mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Sau khi bị bà Lộ Tây mắng xong, Chủ nhiệm Chung nói: “Hai vị, tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra với hai vị ở Đại Hạ một lần nữa. Tôi đã thông báo cho cảnh sát có vũ trang chống nổ và họ sẽ đến đây ngay lập tức.”
“Đến lúc đó không những tên nhóc này sẽ bồi thường tổn thất cho hai vị, mà Đại Hạ chúng tôi cũng sẽ bồi thường một cách tương ứng, hai vị thấy như vậy có được không?”