Chương : Một chút năng lực phân biệt cũng không có
Diệp Huyền Tần: “Tôi cũng nói cho ông biết, hôm nay Trương Nặc Thuỷ sẽ không ký hợp đồng cho thuê với ông đầu.
Ông chủ Trương: “Gì chứ. Tôi đã nói chuyện xong xuôi với tổng giám đốc Trương rồi, chỉ còn một bước chân nữa để vào cửa thôi. Anh nói tổng giám đốc Trương sẽ đổi ý sao? Ngậm cái miệng thổi của anh lại đi, đừng có nguyền rủa tôi.”
Diệp Huyền Tần: “Không tin sao? Chúng ta cùng đi xem.”
“Nếu không, ông gọi Trương Nặc Thuỷ xuống cùng chúng ta nói chuyện.”
Ông chủ Trương: “A a, được, gọi xuống đi!”
“Nói cho các người biết, nếu như hôm nay tổng giám đốc Trương xuống ký hợp đồng, tôi sẽ đánh sưng mặt mũi các người lên.”
Diệp Huyền Tần: “Nếu như Trương Nặc Thuỷ không ký hợp đồng thì sao?”
Ông chủ Trương: “Thì tôi tự đánh sưng mặt mình, được chưa?”
Diệp Huyền Tần: “Suốt ngày đánh giết, quá bạo lực, không có ý nghĩa”
“Như vậy đi, nếu như Trương Nặc Thuỷ không đồng ý ký hợp đồng với ông, ông phải cho tôi thuê văn phòng miễn phí
Ông chủ Trương: “Được. Nếu như vậy, tôi cũng sửa đổi lại tiền đặt cược, nếu như tổng giám đốc Trương thuê phòng của tôi, anh cũng phải đưa tôi một phần tiền thuê toà nhà.”
Diệp Huyền Tần: “Một lời đã định.”
Ông chủ Trương lấy điện thoại di động ra gọi cho
Trương Nặc Thuỷ.
“Tổng giám đốc Trương, còn đang bận sao?”
“Tôi đến cửa khách sạn của ngài rồi, bây giờ còn đang ở dưới tầng. Ngài có tiện xuống đây hay không nhỉ”
“Sao, nói thật là tôi không tiện đi lên lúc này, nếu không thì phiền ngài xuống đây một chuyến “Dạ dạ, được, tôi chờ ngài!”
Sau khi cúp điện thoại, ông chủ Trương nói với Diệp Huyền Tần: “Tổng giám đốc Trương đang xuống rồi, bây giờ các người có thể đi chuẩn bị tiền trước, ba tỷ sáu trăm triệu, một đồng cũng không thể thiếu
Diệp Huyền Tần: “Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
Ông chủ Trương: “Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chờ lát nữa các người đừng có hối hận!”
Không bao lâu sau, Trương Nặc Thuỷ đi thang máy xuống tầng một.
Thấy Diệp Huyền Tần vẫn còn ở đây, trong lòng Trương Nặc Thuỷ hiện lên dự cảm lo lắng: “Tại sao lại còn ở đây?”
Ông chủ Trương vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trương đừng để ý đến anh ta làm gì. Anh ta chưa từng thấy qua khách sạn sang trọng nên ở lại thưởng thức thôi ấy mà “Tổng giám đốc Trương, bây giờ tôi đến ký hợp đồng” Trương Nặc Thuỷ nói: “Được. Bây giờ tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị hợp đồng”
Ông chủ Trương vội vàng nói: “Không cần đầu tổng giám đốc Trương, tôi đã chuẩn bị rồi, mời ngài xem qua
Trương Nặc Thuỷ lạnh nhạt “à”, sau đó xem hợp đồng.
Lúc này Trương Nặc Thuỷ đang nghĩ lí do làm sao để từ chối ông chủ Trương đây.
Vốn là muốn thuê văn phòng của Trương mập làm trung tâm nghiên cứu chỉ huy của dự án Michelle.
Nhưng bây giờ ông ta đã không lấy được dự án Michelle, việc thuê văn phòng này không có cách nào ăn nói với bố được.
Tuy nói Trương Nặc Thuỷ là người đại diện pháp định của tập đoàn, nhưng ông ta chỉ là bù nhìn mà thôi, người đảm nhiệm chân chính vẫn là bố của ông ta.
Nếu như trên biên bản kế toán xuất hiện thâm hụt ba tỷ sáu trăm triệu, ông ta chỉ có thể dùng tiền của mình bù vào. Đây là hai tháng chi tiêu của ông ta đó.
Nếu như không đồng ý ký thì không phải để cho Diệp Huyền Tần chê cười sao.
Ông ta hơi suy nghĩ, nhanh chóng nảy ra sáng kiến.
Trương Nặc Thuỷ nói: “Ông chủ Trương, cái văn phòng rách nát kia của ông mà cho thuê ba tỷ sáu trăm triệu một năm sao?”
“Tuy nói tập đoàn Michelle cũng không thiếu chút tiền đó, nhưng cũng không thể để bị ông đào hố được
Ông chủ Trương nhất thời nóng nảy, vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Trương, trước kia chúng ta đã bàn là ba tỷ sáu trăm triệu rồi, là ngài chủ động nói mà, cũng không phải tôi nói như vậy.”
“Vào lúc này ngài không thể chối được.”
Trong lòng Trương Nặc Thuỷ đã âm thầm lỗi mười tám đời tổ tông nhà ông chủ Trương ra mắng rồi. Dừng bút một chút, đúng là không có năng lực phân biệt mà.
Ông ta cố ý nói như vậy vì muốn trả giá.
Trả giá là bí mật thương nghiệp, làm sao có thể nói cho người ngoài được? Hơn nữa lại còn ở trước mặt Diệp Huyền Tần nữa cơ chứ.
Vậy mà ông chủ Trương dùng một câu khiến ông ta không còn gì để nói nữa…
Trương Nặc Thuỷ bên ngoài vẫn tỉnh bơ: “Ừ, hình như là vậy, tôi quên rồi.
“Vừa rồi xuống vội vàng, tôi không mang theo bút, bây giờ tới phòng làm việc của tôi ký tên đi.”