Chương
Trương Nặc Thuỷ khẽ cười nói: “Được rồi yên tâm, bố của tôi biết bà, ông vô cùng tán thành về lai lịch của bà. Bà có muốn tôi đưa bà tới đó gặp ông ấy ngay bây giờ không?” Đi thôi.
Sự lo lắng của Lộ Tây cuối cùng cùng dần dần biết mất: “Thật sự rất cảm ơn ông.”
“Chúng ta còn đứng sững sờ ở đây làm gì nữa. Nhanh chóng đi gặp bố ông ngay thôi, đừng làm cho bố ông đợi lâu.”
Đi thôi. Trương Nặc Thuỷ nắm tay Lộ Tây đi vào bên trong thang máy.
Ở bên trong thang máy, Trương Nặc Thuỷ nói với Lộ Tây: “Lộ Tây, tôi phải dặn dò bà một vài câu.”
“Bố tôi vừa mới phẫu thuật vì bị đục thủy tinh thể ở mắt, mắt không thể nhìn được ánh sáng, nên phòng bố tôi chỉ có chút ánh sáng mờ mờ. Cho nên bà đừng có quá lo lắng, được không?”
Lộ Tây nói: “Đã hiểu rồi. Đúng rồi, tôi có biết một chỗ có một thầy thuốc chuyên về mắt, có thể giới thiệu cho bố của ông, hy vọng có thể giúp bố ông tốt hơn”
Trương Nặc Thuỷ nói: “Được, nếu có cơ hội được nói thì bà có thể giới thiệu một chút cho ông ấy cũng được”
Hôm nay bà ta còn có cơ hội để sống, nếu sống không được… Đó là lỗi của tôi, không ai cũng có được cơ hội này.
Hai người rất nhanh đã đi lên tầng cao nhất.
Trương Nặc Thuỷ cẩn thận mở cửa chính ra.
Vừa bước vào, toàn thân của Lộ Tây đã cảm thấy run rẩy.
Nơi này không hẳn chỉ u ám, quan trọng là bầu không khí bên trong rất quái lạ, có chút đáng sợ.
Trong long bà ta lúc này đang vô cùng trống rỗng, chỉ còn thấy mỗi sự sợ hãi.
Không đợi bà ta nghĩ nhiều, Trương Nặc Thuỷ liền mở cửa phòng ngủ ra: “Lô Tây, vào đây, bố tôi đang chờ bà đó.”
Được, được!
Lộ Tây cố nén sự sợ hãi vào trong, sau đó cùng Trương Nặc Thuỷ bước vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ lại càng tối tăm hơn nữa, một màu đen tự như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nỗi sợ bên trong Lộ Tây ngày càng nhiều hơn.
Trương Nặc Thuỷ nói: “Bố, con đã đưa Lô Tây đến, mời bố thưởng thức.
Được!
Trương Nặc Thuỷ nói: “Tôi đi trước đây! Chào bà, hãy phục phụ bố tôi cho tốt nhé!”
Răng rắc!
Âm thanh từ chốt khóa cửa phòng ngú.
Lộ Tây không thể chịu đựng được nữa, vội vàng chạy nhanh ra ngoài, vừa mới được vài bước, lại đụng vào ngay bức tường.
Bà ta hoàn toàn không thể nhìn thấy được cánh cửa ở đâu nữa.
Lộ Tây đành phải lấy hết dũng khí nói: “Này ông, hay là… hay là chúng ta ra bên ngoài nói chuyện được không, trong này quá tối.”
Ha… Ha…
Ông ta trả lời và kèm thêm một cười lạnh như băng, dữ tợn.
Lộ Tây nghe được nụ cười đó thì trong lòng sợ hãi, cả người bà ta run lên.
Lộ Tây nói tiếp: “Này ông, tôi có quen biết một thầy thuốc chuyên về bệnh mắt, có thể chữa khỏi được mắt cho ông”
“Bây giờ tôi phải đi mời thầy thuốc đó đến đây, để chữa trị cho ông.”
Ha… Ha…
Lại truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
Thần sắc của Lộ Tây lúc này gần như đã sụp đổ.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh yếu ớt vang lên: “Cứu mạng… Cứu mạng…”
Âm thanh gì vậy!
Nơi này còn có người khác hay sao! Đối phương đang cầu cứu, hay là… Gặp phải chuyện gì nguy hiểm sao!
Ngay lúc này, Lộ Tây không thể chịu nổi nữa, bà ta vội vàng lấy điện thoại ra, cầm trên tay, mở đèn pin để chiếu sáng.
Viễn cảnh trước mặt làm cho Lộ Tây ngả ngay ra tại chỗ.
Trước mặt bà ta là một người toàn thân trong suốt nhưng lại đứng yên một chỗ.
Đúng vậy, đối phương từ đầu đến chân đều là trong suốt, trôi nổi ở ngay giữa không trung, mặt mũi hung tợn, chỉ nhe răng ra cười.
Rõ ràng là yêu quái một đầu.
Mà “ma quỷ” ngồi bên cạnh người đàn ông này còn phải suy sụp tinh thần.
Nhưng ông ta lại nhìn chằm chằm Lộ Tây, hô: “Cứu mạng… Cứu mạng…” Lộ Tây liếc mắt một cái thì có thể nhận ra người đàn ông này.
Ánh mắt của ông ta có vài nét rất giống Trương Nặc Thuỷ, không còn nghi ngờ gì nữa ông ta chính là bố của Trương Nặc Thuỷ, ông Trương.
Kia… Người trong suốt kia là ai? Không, thật sự là vật trong suốt này là cái gì vậy?
Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Lộ Tây xoay người nhanh chân muốn bỏ chạy.
Nhưng hình dạng trong suốt kia trong nháy mắt đã chui vào cơ thể của Lộ Tây.
Đại não của Lộ Tây lập tức trống rỗng, không thể điều khiển được bản thân mình được nữa.
Nhưng bà ta lại có thể cảm nhận được hình thể trong suốt kia đang từng bước từng bước xâm chiếm chính mình hoặc có thể nói là cả linh hồn.
Hình thể trong suốt kia từ từ chiếm đoạt linh hồn của Lộ Tây, vừa nhép miệng: “Thật ngon, thật sự rất đẹp.”