Chương
Vương Đức Thịnh vội vàng rời đi. Ánh mắt mà Diệp Huyền Tần nhìn Vương Đức Thịnh, đầy sát khí.
Cảnh sát ở một vùng nhỏ lại dám thông đồng với quan viên, thổ phỉ giết người!
Loại ký sinh trùng này không đủ để khiến dân thường phải tức giận.
Đợi đến đối phương chạy ra xa, Trương Nặc Thuỷ nhanh chóng lấy hai thùng xăng từ trong cốp xe ra và đổ tất cả ra xung quanh trại tạm giam.
“Cậu nhóc, yên tâm đi, mỗi năm đến tiết thanh minh tôi sẽ đốt giấy cho anh. Khi còn sống anh chưa được hưởng thụ thì cứ xuống dưới kia thưởng thức đi, ha ha ha ha ha!”
Ông ta lấy bật lửa ra và châm lửa. Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức.
Diệp Huyền Tần không hề hoảng sợ, vẻ mặt của anh vô cùng thờ ơ.
Anh có thể cảm nhận được rằng ở trong bóng tối vẫn tồn tại một người thứ ba, anh muốn để người đó xuất hiện, xem thử đối phương là ai và mục đích của người đó là gì.
Hơn nữa, một chút lửa này không có chút uy hiếp nào với anh cả. Trương Nặc Thuỷ đợi ngọn lửa cháy đủ lớn rồi mới quay người rời đi.
Kết quả là ông ta vừa quay người lại thì một bóng đen lao tới, dùng cây gậy bóng chày trên tay mình đập vào đầu Trương Nặc Thuỷ.
Đôi mắt của Trương Nặc Thuỷ đột nhiên tối sầm lại, sau đó ông ta đã ngất đi.
Diệp Huyền Tần nhìn chăm chú, đối phương không phải ai khác, mà chính là ông chủ của văn phòng, Trương Tam Ngân.
Sau khi Trương Tam Ngân đánh Trương Nặc Thuỷ ngất đi, ông ta vẫn chưa hết giận dữ, còn đá Trương Nặc Thuỷ vài phát.
Vốn dĩ ông ta muốn trực tiếp giết chết Trương Nhược Thủy, nhưng sau khi nhìn Diệp Huyền Tần đang ở trong phòng tạm giam, ông ta vẫn không làm như vậy.
Ông ta cười gần nói: “Tên họ Diệp kia, tôi bị ép đến bước này, có không ít công của anh đâu, cậu cũng phải chết. Nhưng mà, tôi sẽ không tự mình ra tay nữa.”
“Vốn dĩ tôi muốn tự tay giết chết anh trước khi trốn ra nước ngoài. Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như tôi hoàn toàn có thể mượn dao giết người rồi.”
“Trương Nặc Thuỷ vốn là muốn thiêu chết anh, nhưng ông ta lại vô tình tự thiêu chết chính mình. Ha ha, chuyện này không liên quan gì đến ông đây cả. Ông đây có thể sống phần đời còn lại một cách vui vẻ rồi.”
“Yên tâm đi, đợi đến khi trời sáng, tôi sẽ nhặt xác của hai người… Tôi hy vọng xác của hai người sẽ không bị thiệu thành tro”
Sau khi nói xong Trương Tam Ngân liền quay người chạy đi.
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Trương Tam Ngân, tốt hơn ông nên đầu hàng, nói không chừng tôi có thể giữ toàn thây cho ông.”
“Nếu để tôi phải ra lệnh bắt ông, số phận của ông sẽ rất thảm, ông sẽ hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Trương Tam Ngân cười: “Ha ha ha ha ha, anh đang nói mở sao, còn ra lệnh bắt tôi nữa sao, đợi đến khi anh sống sót ra khỏi đây đi thì hãy nói.”
Trương Tam Ngân cười to rồi bỏ đi.
Diệp Huyền Tần cũng không đuổi theo, anh phải kiên nhẫn đợi dòng dõi Côn Luân lộ diện.
Anh hy vọng dòng dõi Côn Luân sẽ đến để cứu Trương Nặc Thuỷ.
Ngọn lửa rất lớn, không lâu sau liền cháy đến chỗ của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần trực tiếp biến kình khí của mình thành bốn bức tường, bao vây xung quanh mình.
Anh không hề bị ảnh hưởng một chút nào bởi ngọn lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng lan đến chỗ Trương Nặc Thuỷ đang ngất xỉu, ông ta nhanh chóng bị đánh thức bởi sức nóng của ngọn lửa.
Việc đầu tiên ông ta làm khi thức dậy là cảnh giác nhìn xung quanh.
Mẹ nó, lúc nãy ai đã làm ông đây bị thương vậy!
Sau khi xác nhận không có ai xung quanh mình, Trương Nặc Thuỷ cảm thấy nhẹ nhõm và đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần dùng kình khí trấn áp lại, Trương Nặc Thuỷ không thể nào di chuyển được.
Trương Nặc Thuỷ lập tức sững sờ: “Mẹ nó, chuyện gì vậy, tại sao tôi không thể cử động được?”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Với một chút bản lĩnh như vậy mà dám đối phó với tôi sao?”
“Không phải ông nói người chống lưng của ông rất lớn sao? Tại sao họ không tới cứu ông?”
Trương Nặc Thuỷ nghiến răng nói: “Cái quái quỷ này là do anh làm sao? Sao anh có thể làm được như vậy?”
Trương Nặc Thuỷ không biết sự tồn tại của kình khí.
Diệp Huyền Tần: “Ông không có tư cách để biết.”
Ngọn lửa nhanh chóng lan đến chân của Trương Nặc Thuỷ, quần của ông ta bị đốt cháy một lỗ lớn, Trương Nặc Thuỷ bị đốt đến khó chịu, cả người nóng bừng.
Ông ta cảm thấy mình sắp bị nướng thành thịt khô.
Bây giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ Vương giúp đỡ.
Ông ta khó khăn lấy một tờ giấy từ trong túi ra, một thứ tương tự như bùa hộ mệnh của Đạo gia, ném thẳng vào ngọn lửa.