Chương
Diệp Huyền Tần làm sao có thể để cho Vương Đức Thịnh rời đi được, anh còn phải tra hỏi cậu ta nữa.
Bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Huyền Tần áp chế, Dạ Dạ đè Vương Đức Thịnh xuống đất.
Trong nháy mắt, Vương Đức Thịnh cảm giác được thân thể của mình bị một bức tượng đá nặng nghìn cân đè lên, không thể động đậy được, hô hấp cũng khó khăn.
Bây giờ phải làm thế nào?
Đầu óc Vương Đức Thịnh hoàn toàn không dùng được nữa rồi.
Đang êm đẹp lại bị kình khí đụng vào, thiếu chút nữa đè vỡ cả xương cốt.
Vào lúc này lại bị một người không nhìn thấy nặng nghìn cân đè lại… Hôm nay đúng là đen đủi mà!
Trương Niên Bình nói: “Vương Đức Thịnh sao vậy… Ôi, chắc là cậu bị thương rất nặng đấy.”
“Lý Mạnh Hùng, hay là cậu đưa người bị thương đi bệnh viện đi.”
Được.
Cảnh sát Lý Mạnh Hùng mặc thường phục vội vàng nâng Trương Nặc Thuỷ dậy, ném lên trên xe đi đến bệnh viện.
Diệp Huyền Tần hơi suy nghĩ, nhưng vẫn không ngăn cản Trương Nặc Thuỷ.
Hôm nay Trương Nặc Thuỷ là đầu mối duy nhất dòng dõi Côn Luân tìm kiếm, anh ta không thể chết được.
Trương Niên Bình nói: “Diệp Huyền Tần, chuyện lần này tôi sẽ điều tra rõ ràng. Bây giờ anh là người đáng nghi nhất, xin hãy phối hợp với chúng tôi.”
“Hai tay giơ lên, ngồi xổm xuống đất.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi có thể phối hợp với các người, nhưng tôi có một yêu cầu.
Trương Niên Bình: “Nói đi.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi muốn cấp trên của ông, Triệu Phúc Chính tự mình đến đây!”
Trương Niên Bình hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyền Tần: “Bởi vì ông còn không có đủ tư cách nói chuyện với tôi. Ngoài ra, tôi còn có chuyện bí mật muốn nói cho ông ta biết.”
“Tôi…” Lỗ mũi Trương Niên Bình cũng tức giận phồng lên.
Chỉ là cuối cùng Trương Niên Bình vẫn chấp nhận: “Được, bây giờ tôi sẽ mời Triệu tiên sinh đến.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, thật sự đã vượt qua quyền hạn của Trương Niên Bình rồi.
Hơn nữa Diệp Huyền Tần nói có chuyện quan trọng cơ mật muốn nói với Triệu Phúc Chính, chắc hẳn thật sự là tin tức cơ mật cực kỳ quan trọng, nếu làm trễ nải việc thì ông ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Trương Niên Bình lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Triệu Phúc Chính.
Lúc này Triệu Phúc Chính đang ở trong khách sạn Tam Á của Quốc Tế Hoàn Cầu dây dưa với một nữ kỹ sư.
Không nghi ngờ chút nào, đây cũng là do Trương Nặc Thuỷ sắp xếp.
Bỗng nhiên ông ta nhận được điện thoại của Trương Niên Bình, trong lòng loé lên dự cảm bất thường.
Ông ta cần thận ấn nút nghe: “Trương Niên Bình, tìm tôi có việc gì sao?”
Trương Niên Bình vội vàng nói: “Triệu tiên sinh, nơi này của tôi xảy ra chuyện, phải phiền ngài đích thân đến một chuyến.”
Triệu Phúc Chính vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trương Niên Bình nói: “Nghi phạm Diệp Huyền Tần vượt ngục, còn đốt cháy nơi này của tôi, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa chế ngự được Diệp Huyền Tần, tình huống hiện tại có hơi mất khống chế”
“Hơn nữa Diệp Huyền Tần còn nói có tin tức cơ mật phải nói với ngài. Tôi nghĩ là có liên quan đến vụ án giết người, cho nên Triệu tiên sinh vẫn nên đến đây một chuyến thì hơn.” Thật là!
Triệu Phúc Chính lập tức nổi giận: “Được, bây giờ tôi đi qua đó.”
Sau khi cúp điện thoại, ông ta luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế rồi xông ra khỏi cửa.
Trong lòng ông ta đang mắng hết mười tám đời tổ tông nhà Trương Nặc Thuỷ rồi.
Trương Nặc Thuỷ đáng ghét, nói chờ bọn họ đưa Diệp Huyền Tần vào sẽ giết chết Diệp Huyền Tần, đầu xuôi đuôi lọt giết người diệt khẩu.
Nhưng bây giờ nghi phạm Diệp Huyền Tần không những không chết mà còn vượt ngục. Nếu như chuyện này đồn ra ngoài, bên trên đích thân xuống điều tra thì ngay cả mạng ông ta cũng khó giữ được!
Trương Nặc Thuỷ này đúng là chỉ làm những chuyện vô dụng, sớm biết như vậy đã không giúp tên khốn kiếp đấy rồi.
Đi nửa đường, Triệu Phúc Chính gọi điện thoại cho Trương Nặc Thuỷ nhưng gọi mấy lần cũng không có người bắt máy.
Triệu Phúc Chính không thể làm gì khác ngoài việc gọi cho Trương Niên Bình.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
Trương Niên Bình: “Triệu tiên sinh, ngài có chỉ thị gì sao?”
Triệu Phúc Chính hỏi: “Bây giờ tình hình hiện trường như thế nào rồi?”
Trương Niên Bình trả lời: “Tình hình nghi phạm ổn định, hiện trường vẫn đang trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
Triệu Phúc Chính nói: “Tình hình ổn định có thể chỉ là biểu hiện giả dối, trước khi tôi đến, các người không được phép lười biếng, nhất định phải theo dõi sát sao”
“Nếu như nghi phạm có bất cứ hành động khả nghi nào thì các người trực tiếp nổ súng bắn chết. Yên tâm, tôi sẽ gánh vác mọi hậu quả!”
“Dù là… có giết lầm cũng không sao, tính mạng các người an toàn mới là quan trọng nhất”