Chương
Triệu Phúc Chính vội vàng đi lên nghênh đón: “Chào ngài, Thủ trưởng, hoan nghênh các anh đến chỉ đạo công việc.”
Độc Lang liếc mắt lườm Triệu Phúc Chính, thuận miệng nói: “Các người, ai là Triệu Phúc Chính?”
Tim Triệu Phúc Chính suýt chút nữa tan vỡ, bọn họ quả nhiên tới vì mình, hơn nữa đại khái mang đến không có chuyện gì tốt.
Triệu Phúc Chính vội vàng nói: “Tôi chính là Triệu Phúc Chính, xin hỏi lãnh đạo có chỉ thị gì sao?”
Độc Lang: “Giám đốc của Sở tỉnh, Triệu Phúc Chính?”
Triệu Phúc Chính do dự, bỗng nhiên không dám thừa nhận thân phận của mình.
Bởi vì lúc Độc Lang đang đến chính mình là Triệu Phúc Chính, trong ánh mắt lại lóe lên một tia sát khí.
Triệu Phúc Chính suy nghĩ một lát, nói: “Việc này. Tôi không phải là người đứng đầu, ngài có thể là đã nhận sai người rồi…”
Ông ta đang chơi chữ với Độc Lang. Quả thực ông ta không phải người đứng đầu, ông ta chỉ là đầy tớ của nhân dân mà thôi.
Trương Niên Bình lại vội vàng sửa cho đúng, nói: “Triệu tiên sinh, ông không cần khiêm tốn, ông bất luận là chức vị hay tư lịch, đều được cho là người đứng đầu”
“Ông là thủ lĩnh của chúng tôi, chúng tôi kiên định đi theo bước chân của ông, đi theo từng bước…”
Mẹ nó!
Mặt Triệu Phúc Chính đều đã đen đít nồi rồi.
Diệp Huyền Tần cũng hơi buồn cười.
Trương Niên Bình này, quả thực là máy bay chiến đấu thẳng nam.
Ba!
Xác nhận ông ta thật là Triệu Phúc Chính mà bản thân muốn tìm, Độc Lang không chút do dự quăng cho ông ta một cái tát.
Một cái tát này sức lực rất lớn, trực tiếp đánh cho mặt Triệu Phúc Chính sưng lên.
Triệu Phúc Chính cảm thấy mông lung!
Những người khác đều choáng váng.
Tình huống gì đây, người này không nói hai lời thì đã cho Triệu Phúc Chính một cái tát.
Triệu Phúc Chính, đó cũng không phải là người thường, cho dù cấp bậc thấp hơn anh ta, cũng không thể bị bọn họ nhục nhã như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, Triệu Phúc Chính cũng không tức giận… Ông ta không dám tức giận.
Ông ta chỉ là nhìn Độc Lang nói lời chính đáng: “Xin hỏi cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Độc Lang nhe răng cười nói: “Dựa vào cái gì? Tôi đến nói cho ông là dựa vào cái gì!”
“Ông quan chức cấu kết cường đạo nhận hối lộ, giết người bừa bãi, quan trọng nhất là, còn xỉ nhục Thần Soái, ông nói ông có nên bị đánh đến chết hay không?”
Triệu Phúc Chính càng hoảng hốt. Nếu đối phương thật sự muốn điều tra, ba tội danh đầu tiên rất dễ dàn xếp.
Đương nhiên, một tội danh cuối cùng ông ta cũng không nhận thức.
Ông ta là một lãnh đạo nho nhỏ, đâu dám xỉ nhục Thần Soái chứ!
Ông ta nghiêm mặt nói: “Hừ, đầu tiên không nói đến ba tội danh đầu tiên là giả dối không tồn tại, chỉ nói cái cuối cùng”
“Ai mà không biết, Triệu Phúc Chính tôi rất tôn trọng Thần Soái, xem Thần Soái như tín ngưỡng. Trên đời này, ai xỉ nhục Thần Soái, tôi cũng không có khả năng xỉ nhục Thần Soái!”
“Bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu, tôi tạm thời không truy cứu quyền lợi trách nhiệm hình sự của cậu.”
Ba!
Độc Lang lại quăng một cái tát nữa cho Triệu Phúc Chính, một cái tát này đánh cho Triệu Phúc Chính ngã xuống đất, răng cũng gãy một cái, khóe miệng chảy máu.
“Cậu mẹ kiếp… Triệu Phúc Chính dù cho vẫn đang sợ hãi, lúc này cũng nổi giận: “Cậu đánh tôi mấy lần, tôi cam đoan sẽ khiến cho cậu trả giá lớn.”
Trương Niên Bình lập tức giơ súng lục lên, nhắm ngay Độc Lang: “Tôi mặc kệ cậu là ai, lập tức hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.”
“Anh dám đánh lãnh đạo của chúng tôi, đây là hành hung cảnh sát, là nhiễu loạn công vụ, bây giờ tôi chính thức đệ đơn kiện anh!”
Hiện trường có mười mấy cảnh sát nhân dân, cũng chỉ có Trương Niên Bình giơ súng nhắm vào Độc Lang.
Đang giỡn đấy sao, người ta là lão Đại của đại đội Bắc Lang, địa vị đừng nói so với bọn họ, so với Triệu Phúc Chính còn cao hơn rất nhiều.
Bọn họ cũng không ngốc đến nỗi chĩa súng vào đối phương.
Lại nói trong tay bọn có súng trường nhỏ, sao so được với vũ khí nóng của đại đội Bắc Lang?
Không nhìn thấy người ta còn có người khiêng Bazooka sao!
Trương Niên Bình tức giận cực kỳ, mắng: “Này này này, các người đều con mẹ nó thất thần cái gì đấy, nhanh cầm vũ khí lên.”
“Có người ức hiếp người của chúng ta, ngụm uất khí này các cậu nuốt xuống được sao?”
Thuộc hạ của anh ta không một người nào trả lời.
Diệp Huyền Tần đối với anh ta hoàn toàn hết chỗ nói, thật không biết nói anh ta quá ngay thẳng, hay là không có não nữa.
Độc Lang nổi giận, vừa muốn giáo huấn Trương Niên Bình một trận, Diệp Huyền Tần lại lập tức ném cho anh ta một cái nháy mắt.
Độc Lang không có biện pháp, cũng chỉ có thể cưỡng chế lại tính tình, không động thủ với Trương Niên Bình.