Chương
Mặt Triệu Phúc Chính đen lại. Diệp Huyền Tần nhìn thấy cũng có chút buồn cười.
Trương Niên Bình này quả thực là trai thẳng giữa dàn máy bay chiến đấu.
Bốp!
Xác định anh ta đúng là Triệu Phúc Chính mà bản thân đang tìm, Độc Lang không chút do dự quăng cho ông ta một cái bạt tai.
Cái tát này dùng sức rất lớn, trực tiếp đánh cho mặt của Triệu Phúc Chính sưng lên.
Triệu Phúc Chính mờ mịt.
Những người khác cũng choáng váng.
Tình huống gì đây, người này không nói một lời đã lập tức cho Triệu Phúc Chính một cái tát.
Triệu Phúc Chính kia cũng không phải là người bình thường, cho dù cấp bậc không bằng người ta thì cũng không thể bị những người này nhục nhã như vậy được.
Nhưng dù vậy, Triệu Phúc Chính cũng không tức giận… Ông ta quả thật không dám nổi giận, mà chỉ nghĩa chính ngôn từ nhìn Độc Lang: “Xin hỏi ngài dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Độc Lang nhe răng cười, nói: “Dựa vào cái gì à? Để cho tôi tới nói cho ông biết là tôi dựa vào cái gì?”
“Cái người có chức có quyền lại đi cấu kết với kẻ xấu xa thu nhận hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, quan trọng nhất là còn nhục nhã Thần Soái. Ông nói xem có phải ông nên bị đánh đến chết hay không?”
Triệu Phúc Chính càng hoảng hốt. Nếu đối phương thực sự muốn điều tra, ba tội danh phía trước quả thật rất dễ định tội.
Đương nhiên tội danh cuối cùng anh ta cũng sẽ không nhận.
Ông ta chỉ là một lãnh đạo nho nhỏ, nơi nào dám nhục nhã Thần Soái đây!
Ông ta nghiêm mặt nói: “Hừ, trước không nói ba tội danh trước đó đều là hư cấu, ngậm máu phun người, không riêng gì nói tới cái cuối cùng.”
“Ai mà không biết, Triệu Phúc Chính tôi từ trước tới nay vẫn luôn rất tôn trọng Thần Soái, tôi xem Thần Soái như tín ngưỡng của mình. Trên đời này cho dù có người xỉ nhục Thần Soái đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ nhục nhã Thần Soái!”
“Bây giờ tôi chính thức cảnh cáo ngài. Tôi tạm thời giữ lại quyền lợi truy cứu trách nhiệm hình sự đối với ngài.”
Bốp!
Độc Lang lại ném cho Triệu Phúc Chính một cái bạt tai, cái tát này trực tiếp đánh cho Triệu Phúc Chính bổ nhào xuống đất, răng cũng rơi mất một cái, khóe miệng tràn ra máu.
Mặc dù Triệu Phúc Chính vẫn còn sợ hãi nhưng lúc này anh ta cũng nổi giận: “Nếu như ngài còn đánh tôi thêm một lần nữa, tôi cam đoan ngài sẽ phải trả giá đắt.”
Trương Niên Bình lập tức giơ súng lục lên, nhằm vào Độc Lang: “Tôi mặc kệ anh là ai, lập tức giơ hai tay lên ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
“Anh dám đánh lãnh đạo của nhóm chúng tôi. Đây chính là tập kích cảnh sát, là làm nhiễu loạn công vụ, bây giờ tôi chính thức đưa đơn khởi kiện anh!”
Ở hiện trường có mười mấy cảnh sát nhân dân, duy nhất chỉ có mình Trương Niên Bình là giơ súng nhắm về phía Độc Lang.
Nói giỡn, người ta là người dẫn đầu Đại Đội Bắc Lang, địa vị đừng nói so với bọn họ, mà so với Triệu Phúc Chính cũng cao hơn rất nhiều.
Bọn họ cũng không ngốc đến nổi đi chĩa súng vào đối phương.
Hơn nữa, khẩu súng nhỏ nát trong tay bọn họ làm sao có thể so sánh với vũ khí nóng của Đại Đội Bắc Lang cơ chứ?
Không nhìn thấy người ta còn có cả người khiêng bazoka nữa hay sao?
Hơn hết, Trương Niên Bình còn tức giận mắng: “Này, này, này, các người còn con mẹ nó thất thần làm gì nữa, mau cầm vũ khí lên đi chứ.”
“Có người tới ức hiếp người của chúng ta, chẳng lẽ các người có thể nuốt trôi cục tức này hay sao?”
Thuộc hạ của ông ta không một ai đáp lại.
Diệp Huyền Tần hoàn toàn hết chỗ nói đối với ông ta, thật không biết nên nói ông ta ngay thẳng hay là đầu óc không được bình thường nữa.
Độc Lang tức giận, vừa định dạy cho Trương Niên Bình một bài học, Diệp Huyền Tần đã nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho anh ta.
Độc Lang không còn cách nào, cũng chỉ có thể cưỡng chế tính tình, không ra tay với Trương Niên Bình.
Độc Lang nhìn Trương Niên Bình, nói: “Chẳng lẽ ông muốn thay Triệu Phúc Chính bênh vực kẻ yếu à?”
Trương Niên Bình nói: “Tôi chỉ dựa theo nguyên tắc để làm việc, anh dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đánh lãnh đạo của chúng tôi!”
Độc Lang nói: “Vô duyên vô cớ sao? Tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ!”
“Trước không nói đến việc Triệu Phúc Chính cấu kết với nhau làm việc xấu, giết người bừa bãi, chỉ riêng việc ông ta vũ nhục Thần Soái thì có phải nên đánh rồi hay không?”
Trương Niên Bình suy nghĩ sơ qua, nói: “Thần Soái là trụ cột của quốc gia, là tín ngưỡng của quần chúng, ai nhục nhã Thần Soái, phải giết!”
“Có điều, chúng tôi đều biết ông Triệu rất tôn trọng Thần Soái, làm sao có thể vô cớ sỉ nhục Thần Soái được cơ chứ? Anh có chứng cớ gì có thể chứng minh được hay không?”
Độc Lang: “Chứng cớ à, đương nhiên là có rồi, vừa rồi các người đều đã nhìn thấy Triệu Phúc Chính sỉ nhục Thần Soái!”
Trương Niên Bình vội vàng nói: “Nói hươu nói vượn, tôi có thể lấy tính mạng của tôi ra để cam đoan vừa rồi ngài Triệu không hề có chỗ nào bất kính với Thần Soái cả.”
Độc Lang cười giễu: “Ha ha ha ha ha.”
Anh ta không biện bạch cái gì, chỉ đi thẳng đến bên cạnh Diệp Huyền Tần, quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ tướng quân phương bắc, tham kiến Thần Soái!”