Chương
Diệp Huyền Tần: “Vương Đức Thịnh thông đồng với Trương Nặc Thuỷ, có ý muốn thiêu chết tôi, tiếp tục xử lý nghiêm minh!”
Diễn trò gì đây?
Lúc này Trương Niên Bình lập tức nhảy dựng lên: “Vương Đức Thịnh vậy mà dám thông đồng với Trương Nặc Thuỷ, có ý muốn thiêu chết ngài sao?”
“Mụ nội nó, từ sớm tôi đã nhìn ra Vương Đức Thịnh cũng không phải dạng người tốt lành gì mà.”
“Thần Soái, không dám giấu giếm, thật ra Vương Đức Thịnh chính là do Triệu Phúc Chính giới thiệu vào. Lúc ấy tôi thấy Vương Đức Thịnh này cũng không phải thứ gì tốt, không chịu tiếp thu, kết quả Triệu Phúc Chính lại dùng tới năng lực mạnh mẽ của ông ta, sắp xếp Vương Đức Thịnh vào cho bằng được.”
“Thần Soái ngài yên tâm, tôi khẳng định sẽ điều tra Vương Đức Thịnh thật tốt. Các người còn thất thần làm gì nữa, còn không mau bắt thằng Vương Đức Thịnh lại?”
Mấy cảnh sát nhân dân vội vàng xông lên, trói Vương Đức Thịnh đang hôn mê lại.
Trên thực tế, Vương Đức Thịnh này cũng đã tỉnh rồi, thế nhưng cậu ta vẫn còn đang giả bộ bất tỉnh.
Cậu ta cũng không có dũng khí đối mặt trực tiếp với Thần Soái.
Trương Niên Bình nói: “Còn nữa, lập tức gọi điện thoại cho Lý Mạnh Hùng. Lý Mạnh Hùng đang đưa Trương Nặc Thuỷ đi bệnh viện, để cho anh ta bắt Trương Nặc Thuỷ ngay tại hiện trường”
Diệp Huyền Tần lập tức khoác tay: “Không cần, chuyện của Trương Nặc Thuỷ không cần ông quản lý, cứ để cho tôi đến xử trí.”
“Ngoài ra, thân phận Thần Soái của tôi, tuyệt đối không được tiết lộ cho Trương Nặc Thuỷ biết.”
Trương Niên Bình gật đầu như giã tỏi: “Đã rõ, đã rõ!”
Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn Độc Lang: “Độc Lang, thu quân!”
Độc Lang hô to một tiếng: “Thu quân!”
Đại đội Bắc Lang, theo Độc Lang và Diệp Huyền Tần rời đi.
Trương Niên Bình thoảng cái nới lỏng thắt lưng, mắt nhìn về phía hiện trường đang lửa cháy hừng hực trước mặt, trong lòng một hồi chí khí sôi sục.
Với ông ta mà nói, ngọn lửa này cũng không phải hoả hoạn, mà chính là một hồi công trạng lớn chúc mừng cho ông ta.
Có thể được Thần Soái thưởng thức, về sau ông ta đã có thể thả tay thả chân mở rộng kế hoạch to lớn trong lòng được rồi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Trương Niên Bình ông ta là một tên ngốc, thẳng thắng tới mức độ không muốn sống, nhưng trên thực tế, khát vọng trong lòng của ông ta, cũng chỉ có mỗi mình ông ta biết.
Trên đường, Độc Lang hỏi Diệp Huyền Tần: “Anh, bây giờ em nên đi chỗ nào?”
Diệp Huyền Tần: “Michelle Lord sao rồi?”
Độc Lang nói: “Đã được Thương Lang tiếp nhận chữa trị rồi, tới nay vẫn còn chưa ra khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.”
Diệp Huyền Tần: “Đi thôi, chúng ta đi xem Michelle Lord, nếu ông ta còn sống thì vẫn còn có chỗ hữu dụng.”
Ừm.
Độc Lang đột nhiên thay đổi phương hướng, nhanh chóng bay về phía cứ điểm tạm thời, chỗ Thương Lang trong khu vực.
Diệp Huyền Tần lại phân phó cho Độc Lang: “Độc Lang, để cho đại đội Bắc Lang hoàn toàn rút đi, tạm thời không cần dùng tới bọn họ.”
“Chờ đến lúc cần bọn họ thì hẳn triệu hoán tới.” “Bọn họ cứ tiếp tục đi theo chúng ta như vậy thì sẽ rất dễ bại lộ.”
Độc Lang lo lắng nói: “Anh, thật ra em còn có một vấn đề muốn hỏi. Nếu anh thật sự gặp được dòng dõi Côn Luân thì xác suất chiến thắng đối phương là bao nhiêu?”
Aizzz.
Diệp Huyền Tần có chút đau đầu xoa xoa trán: “Thực ra thực lực của dòng dõi Côn Luân cũng không phải hoàn toàn như nhau, bọn họ cũng có người cao người thấp.”
“Không biết thực lực của bọn họ có phân chia giống như của chúng ta hay không, như Chiến Thần, Phong Vương, Tuyệt Điên, cảnh giới Tiên Ma…”
“Hiểu biết của chúng ta về bọn họ thật sự là quá ít.”
“Nhưng mà, có một số thứ tôi có thể khẳng định được. Vương ở sau lưng Trương Nặc Thuỷ không phải là đối thủ của tôi, tôi đã làm cho ông ta bị thương nặng.”
Hå?
Độc Lang vui sướng một hồi: “Anh, sao anh có thể làm cho đối phương bị thương nặng được vậy?”
“Không phải anh đã nói, vẫn chưa tìm được cách nào hữu hiệu có thể gây thương tổn cho dòng họ Côn Luân hay sao? Nếu như không phải hóa kình khí thành thực chất, sống sờ sờ bóp chết đối phương thì chính là đối phương bỏ trốn mất dạng, khí kình nói chung cơ bản là vô dụng với bọn họ.”
Diệp Huyền Tần: “Dùng Vận Quốc cũng có thể khiến cho đối phương bị thương nặng!”
Độc Lang vỗ đầu: “Đúng vậy, sao lại quên mất Vận Quốc cấp kia chứ?”
“Vận Quốc chính là lực kính ngưỡng của hàng tỷ con dân Đại Hạ, có khả năng nhiễu loạn ý thức tốt nhất.”
“Nhưng mà đáng tiếc, chỉ có một mình anh là có thể dung nhập được Vận Quốc, chúng em cũng không có Vận Quốc, cũng không thể làm nhiễu loạn dòng họ Côn Luân được.”
Diệp Huyền Tần nói: “Hẳn là ngoài Vận Quốc, vẫn còn có rất nhiều cách khác có thể dùng để đối phó gây thương tổn cho dòng họ Côn Luân, chỉ là bây giờ chúng ta vẫn còn chưa phát hiện ra mà thôi.”
“Đúng rồi, cậu đi liên hệ với Thương Lang, để cho Thương Lang nhanh chóng lập ra một tổ đội nhỏ nghiên cứu, nghiên cứu sâu hơn một chút về dòng dõi Côn Luân đi, trọng điểm nghiên cứu chính là làm sao để công kích dòng dõi Côn Luân một cách hiệu quả nhất.”