Chương : Người giả mạo Từ Lam Khiết
“Vì sao?”
Từ Lam Khiết tò mò hỏi.
Diệp Huyền Tần nói: “Anh đã sắp xếp người đóng giả các em, hiện tại đang ở Tập đoàn Diệp Linh ôm cây đợi thỏ, hy vọng có thể dẫn dụ người Cướp Đường ra. Nếu các em xuất hiện lúc này, để Cướp Đường biết được thì sự bố trí của anh ở Tập đoàn Diệp Linh sẽ thành kiếm củi ba năm thiếu một giờ.”
Từ Lam Khiết nhíu mày: “Huyền Tần, anh để người khác giả mạo chúng em làm con mồi như thế liệu có nguy hiểm gì hay không?”
Diệp Huyền Tần cười, Từ Lam Khiết vẫn luôn lương thiện như vậy, lúc này còn có lòng suy nghĩ cho người khác.
Diệp Huyền Tần khuyên nhủ: “Lam Khiết, em không cần lo lắng về chuyện này. Người đóng giả em là Độc Lang, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Từ Lam Khiết lại lắc đầu: “Huyền Tần, anh để Độc Lang đóng giả em… Anh cảm thấy phù hợp không? Lỡ như Cướp Đường phát hiện ra thì sao? Làm như vậy không những không mấy hiệu quả, thậm chí còn dễ phản tác dụng, bứt dây động rừng.”
Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Hết cách rồi, trên đời này nào có biện pháp nào vẹn cả đôi đường, dù sao anh cũng không thể để chính em đi làm mồi nhử được.”
Sao lại không thể?
Từ Lam Khiết nghiêm trang nhìn Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, vì sao không thể cho em đi làm mồi nhử? Làm vậy xác suất thành công sẽ càng cao hơn, làm ít hưởng nhiều.”
Không được.
Diệp Huyền Tần từ chối một cách dứt khoát: “Việc này quá nguy hiểm, sao anh có thể để người mình yêu đi làm mồi câu cá được?”
Từ Lam Khiết kiên nhẫn khuyên tiếp: “Được rồi Huyền Tần à, anh cứ để em đi đi, em tin anh có thể bảo vệ tốt em mà, đúng không? Nói tiếp, từ trước tới giờ em luôn cảm thấy áy náy vì không giúp gì được cho anh. Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội em giải quyết ưu sầu giúp anh, chia sẻ một ít gánh nặng với anh, anh để em giúp anh một lần đi mà.”
Từ Lam Khiết khuyên bảo mãi, nhưng lòng Diệp Huyền Tần vẫn luôn dè chừng: “Lam Khiết, trong lòng anh em chính là bảo bối quý giá nhất trên trần đời này, anh đánh đổi an nguy của em lấy tính mạng Cướp Đường thật sự không đáng giá..
Trình Hạ Vũ khẽ run lên: “Ây dà, sến quá đi, nổi hết cả da già rồi.”
Từ Lam Khiết tức giận đá vào chân Trình Hạ Vũ.
Cuối cùng, dưới sự cầu xin khẩn thiết của Từ Lam Khiết, Diệp Huyền Tần đã mềm lòng: “Vậy… Thôi được. Yên tâm Lam Khiết, dù phải đánh cược cả tính mạng của mình, anh cũng quyết không để bọn chúng làm tổn hại tới một sợi tóc của em
Từ Lam Khiết: “Vâng. Anh chờ ở đây chút, em đi nấu mì cho anh. Lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, quy tắc này không thể phá bỏ.”
Diệp Huyền Tần sao có thể nhẫn tâm từ chối ý tốt của Từ Lam Khiết, gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, những người đạt tới trình độ này như Diệp Huyền Tần, thân thể đã sớm vượt xa người thường, dù không ăn không uống cả ngày cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên, tuổi thọ cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn chưa nói chuyện này cho vợ mình.
Người thường sợ rằng không cách nào chấp nhận chuyện này. Từ Lam Khiết nhanh chóng nấu xong một nồi mì trứng.
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ cũng theo góp vui, mỗi người ăn một bát.
Đương nhiên không phải do các cô đói, mà là cảm thấy có thể ăn mì cùng Thần Soái chính là một loại ưu đãi đặc biệt.
Ăn uống no đủ, đoàn người xuất phát tới Tập đoàn Diệp Linh.
Đi lên tầng cao nhất trong Tập đoàn Diệp Linh, vừa tới gần phòng Từ Lam Khiết liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng ngáy như sấm.
Không hề nghi ngờ, tiếng ngáy này chuẩn xác đến từ
Độc Lang.
Diệp Huyền Tần cười khổ liên tục, để tên ngốc này đóng giả Từ Lam Khiết đúng là quyết định ngu xuẩn nhất mà.
Từ Lam Khiết cầm chìa khóa mở cửa phòng ra, Độc Lang đang nằm gục trên bàn ngủ, nước miếng chảy lênh láng. Có điều Độc Lang không hổ là Tướng quân Trấn Huy, dù ngủ say như thế vẫn bị tiếng mở cửa nhẹ nhàng làm bừng tỉnh.
Anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng quơ lấy vũ khí, khí tràng mạnh mẽ bộc phát toàn thân: “Ai đó!?”
Khí tràng mạnh mẽ này ngay lập tức khiến Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ sững người, hai người vậy mà xuất hiện ảo giác: Đứng trước mặt mình dường như là ma quỷ.
Diệp Huyền Tần trầm giọng nói: “Là tôi!”
Độc Lang đã tỉnh táo hơn hẳn, khí tràng trên người tan đi, trên mặt lại xuất hiện nụ cười phúc hậu và vô hại: “Anh, chị dâu, mọi người trở lại rồi sao.”