Chiến Thần Phong Vân

chương 2225

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tên cầm đầu

Số đậu này chắc có một thời gian không có ai hải rồi, đậu rủ xuống đất luôn rồi, già rụng xuống thì không thể sử dụng được.

Sau khi người dân vào, thì họ bắt đầu làm việc, đào hố cày cấy.

Độc Lang với Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự kinh ngạc và khó hiểu trong ánh mắt của nhau.

Độc Lang: “Anh, tình hình gì vậy, bọn cướp đường khống chế người dân chính là vì để cày cấy?” Diệp Huyền Tần lắc lắc đầu: “Không rõ lắm.

Độc Lang: “Anh, anh nói xem liệu những người dân này không phải bị bọn cướp đường khống chế, mà là bị tộc miêu nào đó khống chế không? “Bọn cướp đường từ trước giờ không xem trọng sản xuất, cũng không biết sử dụng cổ trùng. Còn tộc miêu thì ngược lại, họ xem sản xuất là mục tiêu hàng đầu, hơn nữa là người phát minh trùng cổ…

Diệp Huyền Tần suy nghĩ thoáng qua: “Cũng có khả năng!” “Xem thử bọn họ trồng hạt gì trước đã.

Diệp Huyền Tần cúi người xuống, đào cái hổ ra, móc hạt giống lên.

Hạt này nhìn có vẻ chỉ là hạt đậu bình thường, Diệp Huyền Tần quan sát rất lâu cũng không nhìn ra được điều gì bất thường. Diệp Huyền Tần ném hạt giống cho Độc Lang: “Cất hạt giống đi, đưa cho Kính Lang kiểm nghiệm.

Độc Lang cẩn thận từng li từng tí cất hạt giống: “Anh yên tâm, bảo đảm sẽ kiểm tra cho anh rõ ràng.”

Diệp Huyền Tần nói: “Đi thôi, đi gặp bọn cướp đường” Đi!

Độc Lang xắn tay áo lên, đi theo sau Diệp Huyền Tần.

Cuối cùng cũng đợi đến cơ hội thể hiện võ thuật rồi. Hai người đuổi theo tiếng sáo, cuối cùng đến khu vực trung tâm của khu nhà kính.

Một nhà kính ở khu vực trung tâm, có một người thanh niên đang ra sức thổi sáo.

Nếu như đoán không nhầm thì đây là tên cầm đầu rồi. Diệp Huyền Tần với Độc Lang tiến sát lại gần người thanh niên.

Đợi đến lúc hai người họ tiến đến đủ gần rồi thì người thanh niên này mới phát hiện ra Diệp Huyền Tần với Độc Lang.

Con người anh ta liền co lại, vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Đáng chết, hai người này sao lại không chịu ảnh hưởng của tiếng sáo?

Sự việc xảy ra khác thường, nhất định có điều kỳ lạ, người thanh niên càng ra sức thổi sáo, ý đồ muốn khống chế Độc Lang với Diệp Huyền Tần.

Nhưng mà, cho dù anh ta có dùng hết bản lĩnh cả người mình thì tiếng sáo vẫn không có cách nào khống chế Diệp Huyền Tần với Độc Lang được, dù chỉ là một chút ảnh hưởng.

Người thanh niên sợ hãi rồi, quay người định bỏ chạy. Nhưng mà, Độc Lang đã sớm hóa thân thành một tia chớp, xông đến trước mặt đối phương, tung ra một đấm.

Người thanh niên đó bị ngã từ trên đỉnh nhà kính xuống, lăn đến dưới chân của Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần một chân đạp lên người đối phương, thậm chí dùng lực quá mạnh, đạp gãy mất một xương sườn của đối phương.

Người thanh niên đó hét lên: “Mấy…mấy người là ai?

Dám làm kẻ địch với tao, mày muốn chết à?”

Diệp Huyền Tần nói: “Cậu, lại là ai? Tại sao dùng cổ trùng khống chế người dân?”

Người thanh niên nghiến răng: “Hừ, nói danh hiệu của bọn tao ra sẽ dọa chết mày… Diệp Huyền Tần lại dùng lực, lại đạp gãy xương cốt của người thanh niên. “Tôi đang hỏi cậu đấy, trả lời câu hỏi của tôi.”

Người thanh niên bị gãy hai cái xương sườn liên tiếp, đau đến nghẹt thở: “Tôi nói…tôi nói, tôi là bọn cướp đường…

Diệp Huyền Tần nói: “Cứ điểm này sao lại chỉ có mình cậu? Những người khác đâu?”

Người thanh niên vội vàng nói: “Ở đây không phải là cứ điểm của bọn cướp đường, ở đây chỉ có một mình tôi.”

Rắc rắc!

Diệp Huyền Tần không hề thương tình mà đạp gãy tiếp một xương sườn của anh ta: “Cậu dám lừa tôi, tôi đảm bảo cái mạng của cậu không còn đâu!”

Độc Lang cười giễu nói: “Tao khuyên mày ngoan ngoãn phối hợp với anh tao đi, đừng nói mấy lời vô ích nữa. Đồng bọn của mày đã nhận tội rồi, nói ở đây có cử điểm của bọn cướp đường, thậm chí ngay cả danh sách cũng giao ra rồi.

Người thanh niên nghiến chặt răng: “Đáng chết, tên khốn đó dám phản bội bọn cướp đường, tội đáng chết!”

Không còn nghi ngờ gì nữa, người thanh niên đã đoán ra bọn cướp đường được sai đi ám sát Trình Hạ Vũ với Từ Lam Khiết, đã tạo phản bọn họ, bán đứng người ở cứ điểm này hết rồi.

Diệp Huyền Tần nói: “Cơ hội cuối cùng…

Người thanh niên vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, những người khác nấp gần đây. Tôi…tôi có thể dụ họ đến Bản thân không phải là đối thủ của hai người này, những người ở cứ điểm khác đến, kết hợp lại với nhau, nói không chừng có thể đánh chết hai người này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio