Chương : Cơ mật cao nhất
Diệp Huyền Tần đi thẳng đến bên cạnh mấy tên cướp đường, giận dữ quát: “Quỳ xuống!”
Tiếng quát này chứa đựng sự mạnh mẽ, uy nghiêm, khiến cho bọn cướp đường không kìm được mà quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Diệp Huyền Tần nói: “Tiếp theo đây, các người tốt nhất nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác. “Cứ điểm của mấy người đóng quân ở đây, rốt cuộc mục đích là gì. Cậu trả lời.”
Diệp Huyền Tần chỉ một người quỳ trong góc. Đối phương nơm nớp lo sợ nói: “Tôi… Tôi không biết… Tôi chỉ làm theo lệnh của tổ trưởng…
Không đợi đối phương nói xong, Diệp Huyền Tần vung ra một cái bạt tai, tát đối phương ngã xuống đất bùn.
Sọ não của đối phương cũng theo tiếng nứt ra, óc não bắn tung tóe.
Đối với Diệp Huyền Tần mà nói, bọn cướp đường làm nhiều việc ác, không từ điều xấu xa nào, chết cũng không hết tội.
Tâm trạng của những bọn cướp đường khác sụp đổ tại chỗ, bọn họ như nhìn thấy kết cục của mình từ trên người của bọn cướp đường bị đánh chết đó.
Nếu như không phối hợp với đối phương, chắc chắn là mình sẽ chết, chi bằng phối hợp với đối phương, vẫn còn một tia hy vọng sốt sót trở về. Một tên cướp đường lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói…để tôi nói cho anh nghe.
Diệp Huyền Tần nhìn anh ta: “Nói”
Bọn cướp đường nói: “Cứ điểm này của chúng tôi đóng quân ở đây có hai mục đích. “Mục đích thứ nhất, là ám sát lãnh đạo của Tập đoàn Diệp Linh, đặc biệt là cái người tên là Trình Hạ Vũ “Mục đích thứ hai, chính là thao túng những người dân này trồng những hạt sống này.
Diệp Huyền Tần nói: “Tại sao các người đặc biệt muốn giết Trình Hạ Vũ?”
Đối phương lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết.
Diệp Huyền Tần tát một cái, nửa người đối phương cắm xuống dưới đất bùn, đầu vỡ tan, óc não văng tung tóe.
Anh nhìn sang bọn cướp đường ở bên cạnh: “Cậu trả lời đi.”
Tên cướp đường đó bị dọa đến ngu người rồi, anh ta ôm đầu đau khổ: “Tha mạng, tha mạng, tôi…thật sự tôi không biết…
Diệp Huyền Tần vừa chuẩn bị ra tay với anh ta thì tổ trưởng mở miệng nói: “Anh hùng giơ cao đánh khẽ, nghe tôi nói” “Bọn họ đều là thành viên bình thường, không biết được nhiều. Tôi là Bao Nghĩa Đình, tổ trưởng của bọn họ, tôi biết câu trả lời, tôi nói cho anh nghe, để tôi nói.”
Diệp Huyền Tần nhìn Bao Nghĩa Đình: “Cậu nói đi. Nếu to gan dám lừa tôi, tôi muốn các người phải đền mạng hết Bao Nghĩa Đình nói: “Trên thực tế, đây là một bí mật. Tôi cũng trong một lần tình cờ biết được.
“Anh lớn cướp đường của chúng tôi nhìn trúng thể chất của Trình Hạ Vũ rồi, nói thể chất của cô ta rất đặc biệt, có ích rất lớn đối với anh ta, cho nên mới đặc biệt muốn giết chết Trình Hạ Vũ. Đợi các người an táng Trình Hạ Vũ xong rồi chúng tôi lại trộm thi thể của Trình Hạ Vũ.
Diệp Huyền Tần chau mày nói: “Thể chết của Trình Hạ Vũ đặc biệt? Sao tôi không nhìn ra được chút nào vậy?”
“Có chỗ nào đặc biệt?”
Bao Nghĩa Đình nói: “Cái này thì tôi không biết rồi. Tôi có thể dò thám ra thể chất của Trình Hạ Vũ đặc biệt đã là rất hiếm rồi.”
Thấy Bao Nghĩa Đình không giống là nói dối, Diệp Huyền Tần cũng không truy hỏi chuyện này nữa.
Giọng điệu anh thay đổi, nói: “Còn nữa, các người khống chế người dân trồng hạt giống lại là mục đích gì?” Bao Nghĩa Đình đứng đắn nói: “Cái này tôi thật sự không có quyền hạn biết rồi. “Trên thực tế, tôi cũng từng vô cùng tò mò chuyện này, có hỏi thăm bạn bè bên cạnh. Nhưng mà người mà tôi quen biết đều không có quyền hạn biết chuyện này. Chuyện này chắc là cơ mật cao nhất trong nội bộ bọn cướp đường chúng tôi.
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Nếu như cậu muốn chết, thì tôi sẽ toại nguyện cho cậu!”
Bao Nghĩa Đình đau khổ: “Anh hùng, tôi thật sự không biết mà, tôi chỉ nghe mệnh lệnh bên trên mà làm theo thôi.” “Đúng rồi, tôi cũng từng nghi ngờ chuyện trồng hạt giống này có vấn đề, tôi có thử qua, nhưng những hạt đậu này ăn cũng giống như hạt đậu bình thường, không hề có chỗ nào không đúng”
Độc Lang: “Hừm, muốn lừa anh tao, mày vẫn còn non lắm. Đi chết đi tên khốn.”
Độc Lang một chân đá bay Bao Nghĩa Đình đi. Cú đá này đã cướp đi nửa tính mạng của Bao Nghĩa Đình.
Bao Nghĩa Đình rơi xuống đất, máu chảy ra từ mắt mũi miệng và tai.