Chương : Tuyết Mai đến
Bao Nghĩa Đình nói: “Ý của trụ sở bọn cướp đường là bảo chúng ta đi ba nghìn dặm Hoàng Hà, đến đó đợi họ, họ sẽ đến gặp mặt chúng ta.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đi ba nghìn dặm Hoàng Hà? Là ở đâu?”
Bao Nghĩa Đình nói: “Cách đây không xa, ở đó có một ngôi đình Thiên Kiều, vô cùng nổi tiếng, có lẽ các anh đã nghe qua rồi.”
Độc Lang gật đầu: “Anh, em biết đình Thiên Kiều, năm đó em có chặn đánh kẻ địch ở gần đình Thiên Kiều.
Diệp Huyền Tần: “Đi, đến đình Thiên Kiều đợi bọn cướp đường”
Diệp Huyền Tần dẫn đội đi trước, cùng nhau hùng dũng đi đến đình Thiên Kiều.
Anh chế bọn cướp đường đó chạy quá chậm, nên anh dùng kình khí bọc bọn họ họ, cùng bay đi.
Trong lòng bọn cướp đường đó không khỏi cảm thán: Thần soái không hổ là thần soái, có thể phóng tiên khí đưa bọn họ bay trên không.
Nói đến cũng trùng hợp, trước một đêm Diệp Huyền Tần rời đi, sáng sớm ngày hôm sau thì có hai cô gái có sắc đẹp tuyệt trần đến ngôi làng nhỏ này.
Hai cô mỹ nữ này, một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, xinh tươi như hoa, một người khác thì như đóa hóa mới hé, hồn nhiên ngây thơ.
Sự kết hợp như vậy, tin rằng trên thế giới này không ai là không động lòng.
Họ không phải ai khác, chính là thánh nữ của Bạch Miêu, Tuyết Mai và Kiều Diễm.
Kể từ ngày Diệp Huyền Tần rời khỏi Bạch Miêu, trong lòng Tuyết Mai với Kiều Diễm trống vắng, cảm giác như mất đi cả thế giới vậy.
Cuối cùng hai người dốc hết dũng khí, không chút do dự quyết định đi tìm Diệp Huyền Tần.
Đương nhiên, bọn họ nói với tộc trưởng là đi mua vật tu.
Đến nay hai người đi cũng được một thời gian rồi, đừng nói là tìm được Diệp Huyền Tần, ngay cả chút ít vật tư cũng không mua được, chi phí đường đi có trên người cũng sắp dùng hết rồi.
Đi mãi đi mãi, vô tình hai người họ lơ mơ không rõ đã đến ngôi làng nhỏ này rồi.
Vừa mới đến gần ngôi làng này, Tuyết Mai lập tức cảm thấy sự việc không được đúng: “Kiều Diễm, cô có cảm nhận được, trong ngôi làng này có hơi thở của Hắc Miêu Sắc mặt Kiều Diễm trở nên nghiêm túc, nói: “Ừm, lúc nãy tôi đã cảm nhận được, nhưng mà không thể xác định. Bây giờ cô cũng cảm nhận ra được rồi, vậy thì chắc đó là hơi thở của Hắc Miêu rồi.
Thật là kì lạ.
Trong lòng hai người vô cùng hoài nghi, rõ ràng họ đã tận mắt nhìn thấy tổ trùng Hắc Miêu bị căng nổ chết tươi rồi, Hắc Miêu phải bị diệt tộc rồi mới đúng.
Tại sao lại còn hơi thở của Hắc Miêu? Chuyện này tất nhiên họ phải điều tra cho rõ ràng. Hai người nhìn nhau một cái: “Đi, vào làng!”
Hai người cẩn thận từng li từng tí bước vào trong làng.
Vừa mới bước vào làng, thì hai người bị một giọng nói khàn khàn gọi lại. “Cô gái, xin dừng bước. Tuyết Mai với Kiều Diễm lập tức dừng bước, nhìn về hướng người nói.
Thì ra là một bà cụ đứng trước cửa tắm nắng đã gọi họ.
Hai người cảnh giác quan sát bà cụ này một cái, phát hiện bà ấy không có điều gì bất thường, lúc này mới thả lỏng tinh thần cảnh giác. “Bà cụ, bà gọi chúng cháu có chuyện gì không?” Bà cụ gật đầu nói: “Cô gái, có phải hai người đi nhầm đường rồi không?”
Ở gần chỗ bọn họ có một cảnh điểm du lịch, thường xuyên có khách du lịch đi nhầm vào ngôi làng này, người trong làng cũng đã quen với việc này rồi.
Bà cụ nhìn hai người ăn mặc thời thượng, cho nên cứ cho rằng hai người họ là du khách đi nhầm đường.
Kiều Diễm phản ứng nhạy bén, vội vàng nói: “Bà cụ, bọn cháu không phải du khách, thực ra bọn cháu là bác sĩ thực tập ở dưới làng” “Bà xem, đây là hộp thuốc của bọn cháu.
Hai người lúc đi có mang theo một hộp gỗ, bề ngoài giống như hộp thuốc, nhưng thật ra bên trong đựng đầy cổ trùng.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người rời khỏi Bạch Miễu đấy, lỡ như gặp nguy hiểm bên ngoài, họ sẽ dùng cổ trùng trong hộp gỗ để công kích.
Bà cụ vốn dĩ đã hoa mắt rồi, nên cũng cho đó là thật, nói: “Nghe nói bên trên muốn kiểm tra sức khỏe cho mấy người già nhưng chúng tôi, cuối cùng xem như hai cô cũng đến rồi.”
Tuyết Mai cúi nửa người xuống, nhìn bà cụ nói: “Bà cụ, bà thấy chỗ nào không khỏe, cháu kiểm tra giúp cho bà Bà cụ nghĩ thoáng qua rồi nói: “Gần đây bà đau đầu khủng khiếp, cô gái xem thử đây là bệnh gì thế.
Vâng ạ.
Tuyết Mai nắm tay cổ tay của bà cụ, bắt mạch cho bà ấy.