Chương : Không hợp tác, giết
Diệp Huyền Tần gật gật đầu.
Người đàn ông râu quai nón nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt hiếu kỳ: “Anh Diệp? Ý gì? Cậu không phải thủ lĩnh sao?”
Bao Nghĩa Đình nói: “Đúng vậy, tôi là thủ lĩnh ở căn cứ điểm bên cạnh, Còn anh Diệp không phải người căn cứ chúng tôi.”
Cái gì!
Người đàn ông râu quai nón suýt chút nữa là tức đến phát nổ: “Cậu có ý gì? Đừng nói với tôi bọn họ không phải cướp đường.”
Bao Nghĩa Đình gật đầu chắc nịch, nói: “Anh nói đúng rồi.”
Đáng chết!
Người đàn ông râu quai nón giận không thể phát tiết, theo bản năng rút vũ khí ra, chỉ về phía Diệp Huyền Tần: “Người bên ngoài lại dám nhúng tay vào chuyện của cướp đường, nhất định phải trả giá.” “Các anh em, giết cho tôi!”
Giết
Thanh âm vang tận trời, rung chuyển cả mặt đất.
Người đàn ông râu quai nón cùng đồng bọn nhanh chóng thu hẹp vòng vây, chuẩn bị đánh chết Diệp Huyền Tần cùng Độc Lang.
Độc Lang chủ động giành quyền động thủ trước Diệp Huyền Tần, chân phải anh ta làm trụ, thân hình khẽ run lên, trên người phát ra khí lực lạnh lẽo. Cỗ khí lực này nặng như núi đá thái sơn, lúc này liền ngăn cản đám người đàn ông râu quai nón, khiến bọn họ không thể nhúc nhích.
Đám người đàn ông râu quai nón sững người.
Đây là tình huống gì?
Đang yên đang lành, vì sao bọn họ không có cách nào để nhúc nhích?
Cảm giác như thân thể bị một tảng đá lớn đè chặt, ngay cả đến thở cũng trở lên khó khăn.
Độc Lang khẽ cười: ” Đám oắt con, cảm thấy như thế nào?”
Người đàn ông râu quai nón nói: “Anh đang làm cái quái gì vậy? Anh là ác quỷ, anh… Anh biết yêu thuật?”
Bao Nghĩa Đình nói: “Sai rồi, so với đám ma quỷ kia thì tôi còn đáng sợ hơn. Thật lòng khuyên mấy người hãy ngoan ngoãn phối hợp, nếu không… Tôi khẳng định mấy người sẽ hối hận!”
Trong lòng bọn họ, Thần Soái còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều lần.
Người đàn ông râu quai nón kinh ngạc nhìn Bao Nghĩa Đình, trong lòng mong chờ anh ta có thể nói ra thân phận của Diệp Huyền Tần.
Nhóm người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào lại có thể khiến Bao Nghĩa Đình phải bói “Bọn họ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ”
Diệp Huyền Tuần bước đến trước mặt đám cướp đường, nói: “Tiếp theo đây tôi có một vấn đề muốn hỏi mấy người, các người tốt nhất là trả lời chi tiết.”
“Nếu dám lừa gạt tôi, hoặc cố tình giấu điểm không khai, đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Vấn đề thứ nhất, trên đất nước này, có tất cả bao nhiêu căn cứ điểm của các người?”
“Cậu, trả lời.”
Diệp Huyền Tần chỉ một tên đứng phía dưới, nói.
Tên cướp đường kia mạnh mồm, rất có khí chất nói: “Hừ, không biết!”
Muốn chết!
Độc Lang gầm lên một tiếng, anh ta dùng lực đè tên cướp đường xuống đất. Rắc rắc rắc, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy không ngừng vang lên bên tại.
Diệp Huyền Tần nhìn về phía tên cướp đường thứ hai, nói: “Tiếp theo đến lượt cậu trả lời.” “Tôi không biết, tôi thật sự không biết.” Người cướp đường thứ hai thấy bọn họ thật sự dám giết người, hơn nữa ánh mắt còn mang theo sự chết chóc, trong lòng liền luống cuống.
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Xem ra cậu cũng không muốn sống, ra tay!”
Độc Lang vừa muốn ra tay, tên cướp đường kia liền vừa khóc lóc vừa gào lên: “Ta nói, ta nói, đừng ra tay, cầu xin anh đừng ra tay”
Tính mạng một khi bị uy hiếp, đến người mạnh mẽ cũng phải khom lưng.
Diệp Huyền Tần nói: “Nói.”
Tên cướp đường nói: “Tôi chỉ biết, hiện tại có một trăm linh ba căn cứ được xây dựng. Nói cách khác, còn có một trăm linh ba căn cứ điểm khác giống căn cứ của chúng tôi. Về việc vì sao chúng tôi lại có nhiều căn cứ như vậy thì tôi thật sự không biết.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thật xin lỗi, đáp án của cậu khiến tôi cảm thấy không hài lòng.”
Độc Lang: “Anh của tôi không hài lòng, vậy cậu chỉ có thể dùng mạng để bồi thường” “Đừng ra tay, đừng ra tay” Tên cướp đường lại khóc lóc, kêu gào: “Tôi khẳng định thủ lĩnh của chúng tôi biết, anh hỏi thủ lĩnh của chúng tôi sẽ tìm được câu trả lời, cầu xin anh tha cho tôi một mạng…
Tuy nhiên Độc Lang không để hắn có cơ hội nói hết liền dùng lực mà lấy đi mạng sống của anh ta.
Tuy Độc Lang biết những lời đối phương nói là sự thật rằng anh ta không biết, nhưng Độc Lang biết bọn cướp đường này đã làm nhiều chuyện ác, anh ta đáng chết.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần dừng trên người của người đàn ông râu quai nón: “Tới lượt anh”