Chương : Người nhện đại chiến
Cho đến cuối cùng, tiếng hét chói tai của Hà Đồng có thể miêu tả được tình cảnh lúc này.
Răng rắc, răng rắc!
Một con người nhện, bò từ trong hòm gỗ ra.
Bọn họ và người nhện này có chỗ giống nhau, gầy như que củi, mỏ nhọn có răng nanh, móng tay dài trơ xương, tóc rối bù xù, cơ thể trần trụi trắng bệch như tờ giấy, nằm trên mặt đất giống con nhện.
Trần nhà trên tầng bị rạn nứt, người nhện rơi từ trên tầng nhu một chiếc bánh bao xuống dưới.
Ba người bọn họ đứng chắn trước người Diệp Huyền Tần, hai mắt đỏ tươi nhìn bọn họ chằm chằm, giống như hổ rình mồi, đằng đằng sát khí.
Nếu như là người thường, chỉ sợ là thấy được cảnh này đã bị dọa sợ chết khiếp rồi.
Mẹ nó!
Độc lang chửi thầm một câu: “Năng lượng vô dụng, chỉ có thể dùng quyền cước để xử lý bọn chúng, có điều hơi mất thời gian.”
Sát lang nói: “Anh, chúng em giữ chân con người nhện này, anh đi ra ngoài trước, chúng em sẽ theo sát phía sau. “Chờ sau khi chúng ta ra khỏi đây, lập tức làm nổ con thuyền này, tránh để lại hậu quả.
Diệp Tần Huyền lắc đầu: “Không được, chiếc thuyền này không thể cho nổ, chúng ta còn rất nhiều vấn đề cần lời giải, ngay trên con thuyền này
Độc Lang nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ không cho nổ” “Không thể thi triển quyền cước, hôm nay đúng lúc vận động lại gân cốt. Không cần khinh công, chỉ cần hai củ đấm của ông đây thôi cũng có thể đập chết chúng mày rồi.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Muốn chiến thắng bọn chúng, không cần phải dùng đến quyền cước
Độc Lang tò mò nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Anh, anh còn đòn chí mạng gì sao?”
Sát Lang nhắc nhở nói: “Độc lang, anh đã quên là anh em ngoại trừ khinh cong ra, còn có một thủ tài năng khác, còn lợi hại hơn khinh công rất nhiều.
Độc lang vỗ vỗ trán: “Quốc Vận Thần Long!” Diệp Huyền Tần nói: “Chính xác!”
Đột nhiên giọng nói của Hà Đồng vang lên. Con người nhện nhận lệnh của Hà Đồng, lập tức tiến đến chỗ ba người Diệp Huyền Tần tấn công.
Diệp Huyền tần khinh thường nói: “Quốc Vận Thần Long, hiện hình!”
Gào!
Tiếng gào qua đi, Quốc Vân Thần Long hiện thân ra, thân hình cao lớn bao quanh bảo vệ cho ba người Diệp Huyền Tần, ngăn cản con người nhện.
Quốc Vận Thần Long thậm chí còn chưa có tấn công, mà đám người nhện kia đã lo sợ.
Quốc Vận Thần Long được hình thành từ ý niệm của hàng triệu con dân Đại Hạ, là sức sống bừng bừng của Đại Hạ, dương khí thịnh vượng.
Người nhện là một đám động vật có âm khí, Quốc Vận Thần Long là dương khí, đúng là khắc tinh của người nhện, thiên địch.
Con người nhện liên tục rút lui, run sợ, trong mắt tràn ngập tận cùng của sự sợ hãi. Độc Lang à Sát Lang đều phải giơ ngón cái lên nói: “Anh, quá mạnh.” Quốc Vận Thần Long vừa đi ra, ngay cả Hà Đồng cũng cảm thấy sợ hãi, lùi xuống liên tục, lợi dụng thời cơ để chạy trốn.
Mà trong khoảnh khắc mấu chốt, Quốc Vận Thần Long lại quay lại vào trong cơ thể của Diệp Huyền Tần, biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Diệp Huyền Tần: “…
Anh vội vàng dùng suy nghĩ trao đổi với Quốc Vận Thần Long: “Quốc Vận Thần Long, lại lười biếng, mau ra ngoài làm việc nhanh.
Quốc Vân Thần Long: “Ông già đây mỗi ngày chỉ được gọi một lần. Hôm nay đã hết cơ hội gọi rồi, ngày mai lại mời đến.”
Diệp Huyền Tần: “Không nói nhiều, nhanh ra đây làm việc cho ông đây mau, đừng để cho ông đây ở chỗ này phải mất mặt.”
Quốc Vận Thần Long: “Lão già này buồn ngủ rồi, đừng có làm phiền tôi.”
Một tiếng ngáy làm cho đầu Diệp Huyền Tần nổ tung. Diệp Huyền Tần nổi giận, lại không biết làm thế nào, cho tới bây giờ, anh cũng không có cách nào trừng trị được Quốc Vận Thần Long cả.
Haizz, mình đường đường là Thần Soái, là một Tướng quân, thật là bất lực mà. Độc Lang cùng với Sát Lang thấy vậy cũng không thể trách được, Quốc Vận Thần Long, chính là một đồ lười biếng.
Hà Đồng thấy vậy thì càng đắc ý, thúc gục đám người nhận tấn công.
Diệp Huyền Tần biết là không thể trông cậy vào Quốc Vận Thần Long được, nói: “Hà Đồng là đầu sỏ gây nên chuyện này, Độc Lang, cậu đi bắt Hà Đồng, tôi và Sát Lang yểm trợ cậu.”
Độc Lang: “Hiểu rồi!”
Diệp Huyền Tần nó: “Hành động!”
Độc lang một đường tiến đến đánh đấm với Hà Đồng, đám người nhện lập tức tập hợp thành một đoàn, ngăn chặn Độc Lang lại, móng vuốt sắc bén, răng nanh bén nhọn, cắn xé thân mình của Độc Lang.