Chương : Không có chỗ trốn
Mặt Đông Ngụy Kiến đã đen hoàn toàn, nhìn về phía thôn dân nói: “Đứng ra đây cho ông, đến tột cùng là ai làm?”
“Chủ động đứng ra, tôi có thể giữ cho người đó toàn thây. Nếu để tôi điều tra ra, hừ, đừng trách ông đây băm các người ra cho chó ăn!
Các thôn dân mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không có ai thừa nhận.
Đại vu Miêu Nhất Chỉ nói: “Được rồi, ông cũng đừng hỏi, không phải là thôn dân các ông làm”
Trưởng thôn Đông Ngụy Kiến vội vàng nói: “Cao nhân, mong ông có thể chỉ điểm sai lầm, đến tột cùng là ai làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với mộ tổ tiên của chúng tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ vì tổ tiên mà đòi lại công đạo!”
Mắt đại vu Miêu Nhất Chỉ nhìn về phương hướng mộ tổ: “Cái này còn cần tôi nói? Tự các người đi xem chẳng phải sẽ bi Đông Ngụy Kiến bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng vậy, có chuyện này mà tôi cũng quên mất. Cao nhân, cảm ơn ông”
“Đông Vũ, Đông Phong, hai người các cậu chiêu đãi cao nhân thật tốt, những người khác cùng đi mộ tổ với tôi, đòi lại công đạo cho lão tổ tông!”
“Đi Các hương thân nhao nhao đi theo phía sau thôn trưởng, trùng trùng điệp điệp như thủy triều mà đi về phương hướng mộ tổ.
Mộ tổ của bọn họ chính là trong rừng cây nhỏ ở đầu phía đông của thôn.
Lưu lại hai người Đông Vũ và Đông Phong theo lệnh của trưởng thôn chiêu đãi cao nhân đắc đạo: “Cao nhân, mời vào bên trong ngồi một lát”
Trưởng thôn nói là để hai người chiêu đãi cao nhân đắc đạo, nhưng trên thực tế là vì muốn trông coi đối phương, tránh cho đối phương rời đi.
Đại vu Miêu Nhất Chỉ lại không chuẩn bị ở lại.
Ngoài mặt ông ta ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại đang tính toán.
Ông ta khẽ gật đầu: “Được, hai vị mời dẫn đường phía trước”
Đông Vũ cùng Đông Phong đi về phía ngôi nhà ngói lớn của trưởng thôn.
Mà hai người vừa mới quay người, đại vu Miêu Nhất Chỉ lập tức búng tay một cái.
Cái búng tay này kích phát Trùng Tam Thanh có trong cơ thể Đông Vũ cùng Đông Phong.
Dưới tác dụng của Trùng Tam Thanh, hai mắt Đông Vũ cùng Đông Phong lập tức tối sầm lại, co quắp ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Trên thực tế, trước đó những chuyện lạ mà các thôn dân gặp phải cũng là kiệt tác của Trùng Tam Thanh.
Đại vu Miêu Nhất Chỉ cười lạnh một tiếng: “Ôi ôi, muốn trông chừng tôi? Si tâm vọng tưởn: Ông ta quay người rời đi.
Đương nhiên ông ta cũng không có rời đi, mà là núp trong bóng tối, năm tình thế phát triển trong tay.
Trong rừng cây phía đông thôn, Tuyết Mai, Kiều Diễm cùng Miêu Chấn Phong đang ra sức mài lấy thuốc giải, chợt nghe từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tuyết Mai tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy một đám người đông nghịt đang băng băng chạy về phía bọn họ, dường như mơ hồ còn có thanh âm kêu đánh kêu giết.
Mặt đất đều bị bước chân của họ làm cho hơi rung động.
u Diễm hít vào một ngụm khí lạnh: “Những người này hình như là người dân thôn Đông Ngụy, bọn họ sao lại tới chỗ này?”
Miêu Chấn Phong nói: “Kiều Diễm, cô xác định bọn họ là người dân thôn Đông Ngụy?”
Kiều Diễm gật đầu: “Đương nhiên”
Miêu Chấn Phong khẽ cười: “Ừm, bọn họ tới thật đúng lúc, tránh để chúng ta còn phải đi tìm bọn họ”
“Thuốc giải đã nghiền gần xong rồi, hãy để các thôn dân ăn đi”
Kiều Diễm lại nói: “Tộc trưởng, ông không cảm thấy các thôn dân bỗng nhiên tới đây rất kỳ quái sao? Bọn họ sẽ tin tưởng chúng ta mà dùng thuốc giải sao?”
Miêu Chấn Phong nhíu mày, thăm dò nói: “Chỉ cần chúng ta thẳng thắn đối đãi với thôn dân, chắc chắn bọn họ sẽ tin chúng ta”
Tuyết Mai lại khẩn trương nói: “Tộc trưởng, không hay rồi, các thôn dân đều cầm công cụ, đằng đẳng sát khí, rõ ràng là không có ý tốt!”
“Đoán chừng bọn họ là xông về phía chúng ta, chúng ta tốt nhất vẫn là tránh đi thì tốt hơn”
Miêu Chấn Phong nheo mắt, nhìn qua đám người đối diện, lại quan sát một vòng bốn phía xung quanh, thở dài thật sâu: “Aizz, địa hình nơi này phức tạp, chúng ta lại chưa quen hoàn cảnh cuộc sống ở đây, muôn chạy trốn khỏi sự truy đuổi của các thôn dân thì rất khó!”
“Hơn nữa một khi chúng ta trốn, chẳng phải chứng minh chúng ta thẹn với lòng sao? Đến lúc đó thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch”
Tuyết Mai cùng Kiều Diễm đầy mặt sợ hãi. Bọn họ biết, những lời Miêu Chấn Phong nói là thật.
Bây giờ trước mặt bọn họ chỉ có một con đường có thể đi, đó là chính diện đối mặt với các thôn dân!