Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Đám dân ngu xuẩn không xứng đáng với sự đánh đổi của ta
“Xéo đi á?”
Độc Lang ngẩng phắt đầu, trong hai mắt tỏa sát khí rét lạnh gườm gườm nhìn Đông Ngụy Kiến: “Hồi nãy ông kêu ai xéo đi?”
Khí thế mạnh mẽ của Độc Lang làm Đông Ngụy Kiến khiếp sợ tới nỗi tim ông ta cứ nhảy bình bịch như trống trận. Giờ khắc này, Đông.
Ngụy Kiến bỗng chốc nảy sinh một loại ảo giác: Cái cảm giác thấy bản thân chỉ là một con chuột nhất nhỏ, còn Độc Lang lại là một con mèo độc ác.
Nhưng mà, ở trước mặt dân làng ông ta nào có thể nhận là mình run sợ, bèn gom hết dũng khí rồi nói: “Tôi kêu mấy người thức thời một chút, nhanh chóng xé: Hai chữ “xéo đi” còn chưa kịp nói xong, Độc Lang liền có hành động. Anh ta loáng cái đã tới bên cạnh Đông Ngụy Kiến, vung tay giáng vào mặt ông ta một cú.
“Bốp!”
Thấy không ai trả lời, Đông Ngụy Kiến liền nhảy dựng lên: “Má nó, nếu không ai nhận thì tội này sẽ tính hết lên đầu tụi bây! Bà con xông lên cho tôi, giết chết đám khốn kiếp này!”
GiếtII!
Dưới sự ra lệnh của Đông Ngụy Kiến, dân làng liền giống như nổi điên xông về phía Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân bèn vung tay một cái thả ra kình khí dày đặc, xong lại thực thể hóa chúng lại thành một bức tường kình khí chặn lại mấy dân làng đang xông tới trước mặt, khiến những dân làng kia đánh vào.
bức tường khí thì đều bị bật ra xa, không ai có thể bước vào.
Tuyết Mai, Kiều Diễm và Miêu Chấn Phong đứng chứng kiến hết thảy thì kinh ngạc tới tột cùng. Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy bức tường kia, nhưng từ biểu hiện của dân làng lại khiến cho ba người cảm nhận được uy lực của nó cách cực kỳ chân thật.
Chỉ tiện tay phẩy một cái là có thể dựng nên một bức tường vô hình.
Năng lực của anh Diệp chính là mạnh mẽ như thế!
Người dân thôn Đông Ngụy đụng vào “bức tường”, sắc mặt hết xanh lại trắng… Chuyện này sao mà kỳ dị, đối thủ sao mà mạnh quá, cộng lại tự nhiên khiến trong lòng bọn họ nảy sinh tâm lý sợ hãi, cũng có chút muốn tút lui.
Nhưng Đông Ngụy Kiến thì vẫn còn giữ vững lý trí. Vốn là ông ta nhìn thấy thực lực đôi bên chênh lệch, biết thôn Đông Ngụy không phải đối thủ của người ta thì đã muốn ra lệnh rút lui rồi, nhưng không ngờ, vào lúc đó trong đầu ông ta lại lần nữa vang lên tiếng chuông kỳ dị kia.
Tiếng chuông kỳ dị vừa vang lên, đại não ông ta lại nổ bùm một tiếng, đánh mất đi ý thức. Sau đó, thân thể ông ta lại giống như con rối mà la lê là con xông lên cho tôi! Giết!! Không được lùi lại Chỉ có điều người dân thôn Đông Ngụy ai nấy đều sợ hãi, không dám tiến lên.
Đông Ngụy Kiến lại thét to: “Xông lên cho tôi! Nếu người nào đập vỡ được bức tường trong suốt đó rồi xông vào, tôi sẽ gả con gái cho người đó!”
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của một đám thanh niên ngay lập tức tỏa sáng.
Con gái của Đông Ngụy Kiến chính là phượng hoàng vàng nổi danh bay ra trong vùng thâm sơn cùng cốc, chẳng những đẹp người còn có giọng nói ngọt ngào, hơn nữa còn có bằng cấp.
Dĩ nhiên, mấy cái này cũng không phải là quan trọng nhất, mà thứ quan trọng nhất chính là, người ta là con gái của trưởng thôn!
Ai ai cũng biết Đông Ngụy Kiến chỉ có duy nhất một đứa con gái.
Bình thường ông ta nâng niu con gái tới nỗi cầm ở trong tay thì sợ rớt mà ngậm ở trong miệng thì sợ tan. Nếu có thể thành con rể của trưởng thôn, vậy cái ghế trưởng thôn nhiệm kỳ kế là của ai há còn phải suy nghĩ?!
Cho nên đám thanh niên kia liền không ngừng không nghỉ tấn công vào bức tường trong suốt, nhưng với chút sức lực này của bọn họ, ở trước tường kình khí lại chẳng khác gì châu chấu đá voi.
Nhưng Diệp Huyền Tân lại bị đám dân làng này làm cho tức giận!
Năm đó anh đánh một trận suýt thì bỏ mạng với tên ma đầu kia ở đây mới bảo vệ được những dân làng này, mà bây giờ mới qua được bao lâu chứ, dân làng đã không nhận ra mình nữa rồi!
Đám dân ngu xuẩn này không xứng đáng với sự đánh đổi của mình năm đó.
Diệp Huyền Tần lại vung tay hất ra một luồng khí áp nữa.
“Bịch bịch bịchllI”
Những dân làng bị luồng khí mạnh mẽ này hất ngã ngổn ngang trên mặt đất, thậm chí có mấy người gây ốm còn bị thổi ra xa mấy chục mét nữa.