Chương : Có thù không báo không phải là quân tử
Ở đình Thiên Kiều bên sông, trời vẫn mưa lâm râm không dứt.
Bao Nghĩa Đình dắt theo mấy thuộc hạ đi men theo bờ sông để tuần tra, cẩn thận quan sát động tĩnh trên mặt sông.
Một khi mặt sông có bất cứ động tĩnh gì thì Bao Nghĩa Đình sẽ thông báo lại tình hình cho Diệp Huyền Tân biết ngay theo như lệnh của anh.
Bên trong một bụi cỏ lau ở cách anh ta không xa có một bóng người đang ẩn nấp.
Bóng người đó chính là Thiên Ma Vương.
Ông ta trốn trong bóng tối nín thở, tập trung tinh thần, như thể không hề tồn tại.
Vì vậy dù cho ông ta cách đám người Bao Nghĩa Đình rất gần nhưng Bao Nghĩa Đình vẫn không hề phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Ma Vương.
Đối với Thiên Ma Vương mà nói thì đám người Bao Nghĩa Đình chỉ yếu đuối như những con kiến trên mặt đất, ông ta tùy tiện cũng có thể giãm chết được bọn họ.
Nhưng ông ta lại không dám tùy tiện hiện thân.
Rõ ràng ông ta cảm giác được trong không khí xung quanh đang ngập tràn hơi thở của Diệp Huyền Tân.
Ông ta không biết chắc liệu Diệp Huyền Tân có ở gần đó hay không, cũng không biết liệu đây có phải là một cái bẫy hay không?
Hơn nữa dưới đáy sông cũng có thêm một hơi thở rất mạnh mẽ, không biết đó là thứ gì.
Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng lo lắng.
Trước đó Thiên Ma Vương đã phát hiện ra một bảo bối ở dưới đáy sông, đối với ông ta mà nói thì bảo bối đó vô cùng quan trọng.
Để bảo vệ bảo bối đó, Thiên Ma Vương đã lệnh cho đại vu biến người của đạo tặc thành người nhện rồi đưa xuống nước để bảo vệ bảo bối đó.
Bây giờ bên dưới đáy sông lại có thêm một hơi thở mạnh mẽ, nhất định đối phương đến vì bảo bối đó.
Bây giờ ông ta vẫn chưa rõ đối phương là ai nên không dám liều lĩnh hiện thân.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Trong lúc ông ta đang sầu não thì đột nhiên ông ta nhận thấy có một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cách đó không xa và đang nhanh chóng tiến về phía ông ta.
Đó là hơi thở của Miêu Nhất Chi, một thuộc hạ mà ông ta mới thu nhận.
Mắt Thiên Ma Vương lập tức sáng lên, ông ta đã nghĩ ra được cách giải quyết.
Ông ta lập tức hóa thân thành một tia chớp, rời khỏi chỗ đó, chạy về phía đại vu Miêu Nhất Chi.
Đám người Bao Nghĩa Đình vẫn chưa phát hiện ra Thiên Ma Vương.
Thiên Ma Vương đã nhanh chóng gặp mặt đại vu Miêu Nhất Chi.
Đại vu Miêu Nhất Chi vội vã quỳ xuống và nói: “Thuộc hạ kính chào.
ông chủ”
Thiên Ma Vương gật đầu và nói: “Ừm, đứng dậy đi, ông đến vừa đúng lúc, có một việc cần ông giúp đỡ”
Đại vu Miêu Nhất Chỉ: “Có thể ra sức vì ông chủ là vinh hạnh của tôi”
Thiên Ma Vương: “Gần đình Thiên Kiều có mấy tên đang lãng vãng, ông giả vờ làm người đi đường qua đó hỏi thăm tình hình thử”
Đại vu Miêu Nhất Chi gật đầu và nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi ngay”
Sở dĩ Thiên Ma Vương không đích thân đi hỏi đối phương là vì ông †a lo lắng Diệp Huyền Tân đang ở gần đó, một khi ông ta hiện thân thì Diệp Huyền Tân sẽ tấn công ông ta ngay.
Thiên Ma Vương dẫn theo đại vu Miêu Nhất Chỉ tiến gần lại đình Thiên Kiều.
Sau khi đại vu Miêu Nhất Chi nhìn rõ được mặt của đối phương thì ông ta đột nhiên nổi giận hét lên: “Đáng chết, sao lại là bọn họ! Hèn gì không gặp họ ở thôn Đông Ngụy, thì ra là đã chạy đến chỗ này rồi”
Thiên Ma Vương tỏ vẻ bất ngờ, hỏi: “Sao thế? Ông quen biết họ sao?”
Đại vu Miêu Nhất Chỉ gật đầu và nói: “Quen, đương nhiên là quen.
Bọn họ là người của Hưởng Mã, trước đây tôi phái họ đi trấn thủ thôn Đông Ngụy nhưng không ngờ cuối cùng thôn Đông Ngụy lại bị mất kiểm soát, bọn họ đã chạy đến chỗ này”
Thiên Ma Vương chau mày và nói: “Không ngờ lại là người của Hưởng Mãt”
Ở đây có hơi thở của Diệp Huyền Tân, mấy người của Hưởng Mã này cứ lãng vãng quanh đây, ông ta không thể không nghỉ ngờ mấy người Hưởng Mã này đã phản bội lại ông ta, về phe của Diệp Huyền Tân!
Thiên Ma Vương nói: “Ông qua đó thăm dò bọn họ thử!”
Đại Vu Miêu Nhất Chỉ nói: “Yên tâm đi, mấy tên khốn này đã làm hỏng chuyện lớn của chúng ta, nhất định tôi sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng đâu”
Đại Vu Miêu Nhất Chi hằm hằm tiến về phía mấy người Bao Nghĩa Đình.
Khi đã tiến lại gần họ thì ông ta giận dữ hét lên: “Bao Nghĩa Đình, sao các người lại chạy đến chỗ này? Đã được ông đây cho phép hay chưa?”
Sau khi đám người Bao Nghĩa Đình nhìn theo hướng phát ra giọng nói và phát hiện người đến là đại vu Miêu Nhất Chỉ thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Đệch, cũng tại cái tên khốn này đã hại Hưởng Mã thê thảm.
Tất cả người thân, bạn bè, đồng nghiệp của họ đều đã biến thành quái vật chìm xuống đáy sông.
Có nằm mơ họ cũng muốn báo thù nhưng lại không cách nào tìm được kẻ thù.
Bây giờ kẻ thù đã chủ động hiện thân thì sao họ có thể không báo mối thù này?