Chương : Có người bạn khác giới liền bỏ quên bạn bè
Kiều Diễm liền tỏ vẻ ghen tị và ngưỡng mộ: “Ai da, thiệt là uổng công cho tớ và cậu là bạn thân bao nhiêu lâu nay. Quần áo của tớ lủng một lỗ to đùng mà cũng không thấy. Còn anh Diệp chỉ bị sứt một đường chỉ nhỏ trên quần áo là cậu liền tự tay may vá cho rồi”
“Đúng là có người khác giới liền bỏ quên bạn bè mà”
Độc Lang lao đi nhanh như điện xẹt, anh ta chạy một mạch tới thôn Đông Ngụy.
Anh ta giống như một bóng mạ, lẻn vào nhà Đông Ngụy Kiến mà thần không biết quỷ không hay.
Đông Ngụy Kiến không hề biết gì về sự xuất hiện của vị khách quý này, ông ta đang chăm chú nhìn vào bức chân dung của Thần Soái ở trên tường với vẻ mặt thành kính và luôn miệng nói lời xin lỗi.
Độc Lang biết rằng Đông Ngụy Kiến đã đoán ra Diệp Huyền Tân là Thần Soái cho nên ông ta mới nói lời sám hối với bức chân dung như vậy.
Anh ta cười một cách giễu cợt: “Giờ mới biết hối hận thì trước đó đừng làm”
Đông Ngụy Kiến nghe thấy giọng nói này thì không khỏi giật mình vội vàng quay lại nhìn.
Sau khi Đông Ngụy Kiến phát hiện ra Độc Lang thì ông ta hét lên “Ôi mẹ ơi” rồi ngồi phịch xuống đất.
Hóa ra là vị tướng quân bên cạnh Thần Soái.
Người bên cạnh Thần Soái thì sao có thể là người thường được chứ?
Đông Ngụy Kiến nhanh chóng đứng dậy và quỳ xuống trước Độc Lang.
“Đại nhân, trước đây tôi đã làm nhiều chuyện xúc phạm đến cậu. Là tôi đáng chết, là tôi đáng chết”
“Tôi có tội và tôi nguyện lấy cái chết để tạ tội. Tôi chỉ xin đại nhân hãy tha mạng cho gia đình tôi và những người dân trong thôn làng”
“Xin đại nhân khai ơn, xin đại nhân khai ơn”
Đương nhiên Đông Ngụy Kiến cho rằng Độc Lang đến đây là để giết ông ta.
Độc Lang lạnh lùng nói: “Ông thật sự không có tư cách khiến cho anh tôi phải suy nghĩ. Đứng lên đi, tôi đến đây không phải là muốn giết ông đâu. Là tôi phụng mệnh anh tôi đưa ông đến một chỗ này”
Hả?
Đông Ngụy Kiến nhìn Độc Lang một cách khó hiểu.
Không phải anh ta đến để giết ông ta sao?
Chuyện này sao có thể chứ. Chính ông ta đã xúc phạm Thần Soái như vậy rồi, sao Thần Soái lại không truy cứu trách nhiệm với ông ta chứ?
Thần Soái muốn đưa ông ta đi đến một nơi, đi đâu chứ?
Nhất thời Đông Ngụy Kiến cảm thấy bộ não của ông ta không đủ dùng.
Độc Lang: “Bớt nói nhảm đi, cứ đi theo tôi là được”
“Được được”
Đông Ngụy Kiến rời bước đi theo Độc Lang.
Độc Lang nghĩ rằng Đông Ngụy Kiến chạy theo quá chậm vì vậy anh ta đã nắm lấy cổ áo của ông ta và bế ông ta như bế một con gà rồi chạy một mạch như bay đi.
Đông Ngụy Kiến đã bị dọa đến phát điên và suýt chút đã lên cơn đau tim.
Thực sự tốc độ của Độc Lang quá nhanh, nhanh hơn cả một chiếc ô tô. Ôngta cảm thấy nếu như lúc đó họ đụng phải cái gì cũng có thể vỡ tan tành.
Sau một tiếng đồng hồ bay lượn, cuối cùng họ cũng đến đích.
Ngay khi Độc Lang dừng lại, Đông Ngụy Kiến lập tức lắc lư cái đầu và nôn ói không ngừng.
Độc Lang trợn mắt nhìn Đông Ngụy Kiến và chửi một câu: “Đồ phế vật”
Sau khi Đông Ngụy Kiến nôn xong thì cảm thấy tốt hơn một chút.
Ông ta vội liếc nhìn xung quanh và đột nhiên phát hiện ra rằng Thần Soái đang ở đây.
Lập tức ông ta quỳ xuống nhìn Diệp Huyền Tân băng vẻ sợ hãi rồi thành khẩn nói: “Tôi đáng chết, tôi đáng chết. Tôi không nên xúc phạm cậu, tôi xin nguyện lấy cái chết để tạ tội”
“Đại nhân, xin cậu hãy đại nhân đại lượng mà trừng phạt một mình tôi thôi. Tất cả tội lỗi đều do tôi chịu, xin cậu đừng làm tổn thương người nhà của tôi”
“Cầu xin cậu, cầu xin cậu…”
Độc Lang mắng một câu: “Cút ra. Tôi đã nói với ông rồi mà, thật sự ông không xứng đáng để khiến cho anh tôi phải suy nghĩ”
“Lần này tôi yêu cầu ông đến đây là vì muốn kêu ông giúp cho chút việc”
Đông Ngụy Kiến vội vàng nói: “Chuyện gì ạ, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì tôi cũng chẳng từ nan”
Độc Lang: “Ừ. Anh ơi, bắt đầu thôi.”
Diệp Huyền Tân khẽ gật đầu và liếc nhìn Miêu Chấn Phong.
Miêu Chấn Phong hiểu ra, ông ta nhanh chóng cầm lấy một ít thuốc giải, đưa cho Đông Ngụy Kiến: “Uống đi”
Đông Ngụy Kiến cầm lấy thuốc giải mà bàn tay của ông ta run rẩy nói: “Thần Soái, tôi… tôi có thể tự sát được không? Tôi… tôi không muốn tự sát bằng cách uống thuốc độ sợ đau lắm”
Độc Lang tức giận: “Này, con mẹ nó chứ. Ông không hiểu tiếng người hay sao vậy? Tôi đã nói rồi, ông không đủ tư cách để anh trai tôi phải ban cái chết đâu. Đây là liều thuốc giải độc để cứu mạng của ông đấy”
Tuyết Mai kiên nhãn nói: “Thôn trưởng, ông cứ việc yên tâm cầm lấy và yên tâm dùng là được”
“Trước đây những gì chúng tôi nói với ông đều là sự thật. Ông đã bị một loại cổ trùng có tên là Trùng Tam Thanh điều khiển. Nếu ông không giết con trùng cổ kịp thời thì sớm muộn gì ông cũng sẽ chết”
“Đây là thuốc giải độc của Trùng Tam Thanh và nó có thể giúp ông giải được độc của trùng cổ”