Chương :
Người nhà của phù thủy Bao Nghĩa Đình vội vàng gật đầu: “Thần Soái cứ việc hỏi, chúng tôi nhất định biết gì nói nấy!”
Diệp Huyền Tân: “Tên đại vu Miêu Nhất Chỉ có bao nhiêu người thân?”
Bao Nghĩa Đình vội nói: “Đại vu Miêu Nhất Chỉ có một vợ và hai con trai, định cư ở vùng nông thôn gần đó!”
Diệp Huyền Tân: “Đi, đi tìm người nhà của tên phù thủy Miêu Nhất Chỉ tới đây Bao Nghĩa Đình tò mò nhìn chỉ hủy Thần: “Thần Soái, ngài tìm người nhà của ông ta là vì chuyện gì…”
Độc Lang quát lớn nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, cứ làm theo lời anh trai tôi phân phó là được”
Bao Nghĩa Đình vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng ạ, bây giờ tôi sẽ đi tìm bọn họ tới.”
Diệp Huyền Tân lo lắng một mình Bao Nghĩa Đình không thể làm tốt việc, vì vậy ra lệnh cho Độc Lang nói: “Độc Lang, cậu đi cùng bọn họ, chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại!
Độc Lang: “Anh yên tâm, nếu em thất bại thì em đưa đầu tới gặp anh!”
Độc Lang cùng mấy người Bao Nghĩa Đình rời đi.
Diệp Huyền Tân âm thầm liếc mắt quan sát đại vu Miêu Nhất Chi, phát hiện tâm tình của đại vu Miêu Nhất Chi không dao động nhiều, cũng không có biểu hiện thương tâm nhiều.
Xem ra ông ta không mấy quan tâm đến tính mạng của những người thân trong gia đình.
Dùng tính mạng của người nhà để uy hiếp ông ta, xác suất thành công không lớn?
Nếu biện pháp này không hiệu quả, Diệp Huyền Tân thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Anh nhắm mắt lại, cẩn thận suy xét.
Suy tư một hồi, anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng cùng tổ trùng Bạch Miêu trao đổi ý thức.
Sau khi hai người trao đổi một lúc, một nụ cười khó nhận ra trên khóe miệng Diệp Huyền Tân.
Ừ, nếu biện pháp dùng người thân để cưỡng Miêu Nhất Chi không dùng được, chỉ có thể dùng biện pháp của tổ trùng Bạch Miêu để giải quyết vấn đề.
Bên này, Độc Lang cùng mấy người Bao Nghĩa Đình đã đến một ngôi làng gần đó.
Ở cánh đồng rau đầu làng, một người phụ nữ thật thà đang tưới rau.
Hai cậu con trai nhỏ của bà ta ngồi xổm dưới đất, bắt châu chấu, chơi đùa vui vẻ.
Người phụ nữ đứng dậy, dùng nắm tay đấm vào thắt lưng đau nhức của mình, vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng khi ánh mắt rơi vào hai cậu con trai, trên mặt cô ta cuối cùng lộ ra một nụ cười vui mừng.
Bà ta khẽ cười nói: “Bé Cún, chăm sóc em trai con, đừng chạy lung tung”
“Con biết rồi mẹ ơi!”
Thanh âm non nớt của đứa trẻ đáp lại.
Khung cảnh này, ấm áp hài hòa đẹp như tranh vẽ, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Nhất thời Độc Lang không đành lòng xuống tay.
Nhưng nghĩ đến nụ cười rực rỡ của Hạ Vũ ngày đó … Độc Lang vẫn tàn nhẫn bước vào sân nhỏ.
Người phụ nữ trung niên bỗng hoảng hốt khi nhìn thấy Độc Lang.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy mấy người Bao Nghĩa Đình đi phía sau Độc Lang, lại nhẹ nhàng thở ra.
“Hóa ra là Nghĩa Đình, sao hôm nay các anh lại đến đây?”
Bao Nghĩa Đình chỉ buồn phiền “ừm” một tiếng liền không nói gì nữa.
Hai đứa nhỏ cũng chạy lên: “Chú Đình, sao lâu lắm rồi chú không đến đây vậy? Cháu cùng em trai nhớ chú lắm”
Bao Nghĩa Đình chua xót cười: “Chú bận.”
Bé Cún liếc nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy bóng dáng của bố Miêu Nhất Chi đâu, không khỏi thất vọng: “Chú Đình, bố cháu ở đâu? Tại sao ông ấy không cùng về với chú”
Bao Nghĩa Đình nói: “Cha cháu có việc, không tiện qua đây. Ông ấy kêu chú đón các cháu đi gặp ông ấy”
Có thật không?
Hai đứa trẻ vô cùng hưng phấn: “Thật tuyệt vời, chúng ta có thể đi tìm bố rồi”
“Chú Đình, chúng ta đi ngay bây giờ đi, đừng để bố đợi lâu, cháu nhớ ông ấy chết mất Bao Nghĩa Đình cười khổ: “Được”
Bao Nghĩa Đình có thể lừa gạt trẻ con, nhưng anh ta không thể lừa được người phụ nữ kia.
Nhìn vẻ mặt của Bao Nghĩa Đình, người phụ nữ liền nhận ra tình huống không đúng lắm Bà ta bảo hai đứa trẻ rời đi trước, nói: “Hai đứa vào nhà dọn dẹp một chút, mặc cả quần áo mới nhé”
“Vâng!”
Hai đứa nhỏ chạy vào nhà.
Ánh mắt người phụ nữ dừng trên trên người Bao Nghĩa Đình, trịnh trọng nói: “Nghĩa Đình, cậu nói thật với chị dâu, có phải Miêu Nhất Chi xảy ra chuyện gì nên mới không tự mình đến?”