Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh muốn chết, tôi sẽ thành †oàn cho anh
Bác sĩ điều trị chính nhanh chóng phân bua: “Nói láo. Tôi là một bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là cứu chết chữa thương, sẽ không thèm quan tâm đến những thứ tiền tài phù du.
Các người thế này là đang làm hoen ố thanh danh của tôi đấy, tôi sẽ kiện các người ra tòal”
Diệp Huyền Tân: “Yên tâm đi, tôi sẽ để tòa án phân xử đúng sai”
Không lâu sau, Độc Lang quay trở lại.
Diệp Huyền Tân và Độc Lang đưa mắt nhìn nhau, Độc Lang gật đầu, tỏ vẻ mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.
Diệp Huyền Tân nhìn vị bác sĩ điều trị chính bằng ánh mắt lạnh như băng, nói: “Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa, có nói ra sự thật hay không?”
Bác sĩ điều trị chính: “Sự thật chính là tôi muốn chữa bệnh cho người bệnh, nhưng các người lại như chó cắn Lã Động Tân, không biết phân biệt người có lòng tốt, không chỉ nghỉ ngờ tôi có âm mưu gì mà còn đánh tôi!”
Diệp Huyền Tân: “Được, cũng cứng miệng thật đấy. Độc Lang, bắt đầu đi”
Độc Lang gật đầu, rồi lấy ra một tập tài liệu lớn từ trong ngực.
Anh ta đọc to: “Tống Hoàng Thống, bác sĩ chủ nhiệm của Bệnh viện Nhân Ái, đã từng có ba tai nạn y tế khiến hai người tử vong. Tuy nhiên, vì có chỗ dựa phía sau nên không bị trừng phạt nặng, hơn nữa vẫn tiếp tục ngồi vững ở vị trí của bác sĩ chủ nhiệm. Tội danh này đủ để mất đầu.
Trong ba năm qua, Tống Hoàng Thống đã nhận tiền boa của gia đình bệnh nhân và tiền hối lộ của các công ty dược, số tiền khá lớn. Tội danh này đủ để đi tù mười năm!
Tống Hoàng Thống còn lén lút tiến hành buôn bán nội tạng người, ít nhất phải ngồi tù hai mươi năm!
Về phần bằng chứng phạm tội, hiện tại tôi đang thu thập. Trong vòng hai giờ nữa, tôi cam kết tất cả bằng chứng đều có thể tới tay!”
Lúc này, sau lưng của bác sĩ điều trị chính đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu.
Kinh khủng, thật là rất kinh khủng!
Con mẹ nó, đến tột cùng những người trước mặt là cái quái gì vậy!
Tại sao lại rõ ràng chỉ tiết về bản thân anh ta như vậy?
Thậm chí bọn họ còn điều tra được vụ tai nạn y tế mười năm trước!
Dù rất hoảng sợ trong lòng nhưng ngoài mặt anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh: “Các người nói bậy nói bạ không có bằng chứng, đây chính là vu khống!
Các người chờ đó, tôi sẽ cho các người chịu sự trừng phạt của pháp luật”
Diệp Huyền Tân: “Cầu còn không được! Nếu anh còn có thủ đoạn gì, có mối quan hệ gì thì cứ dùng hết đi”
Để anh nhìn xem có nhân vật to lớn nào đứng phía sau bác sĩ điều trị chính Tống Hoàng Thống, nhổ cỏ tận gốc anh ta, kẻo anh ta tiếp tục gây hại cho xã hội.
Tống Hoàng Thống hít một hơi thật sâu, cả giận nói: “Các người nghĩ kỹ cho tôi đi, đứng sau lưng tôi chính là một pho tượng phật lớn đấy. Người ta chỉ cần tùy tiện nhúc nhích ngón tay là đã có thể nghiền chết các người rồi!”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Nếu như tôi sợ thì ngay từ đầu tôi sẽ không động đến anh rồi”
Tống Hoàng Thống do dự, năng lực ô dù sau lưng anh ta thật sự quá lớn, không cần dùng ô cũng có thể đối phó với những nhân vật nhỏ bé này.
mạnh hơn tôi, thì xin lỗi, cả anh và ô dù của anh đều sẽ chết!”
Độc Lang bật cười, anh của chúng ta đúng là khinh người quá đáng.
Trong Đại Hạ này, chỉ có một người mạnh hơn anh mà thôi, đó chính là ông thủ trưởng.
Mà ông thủ trưởng có thể là ô dù của Tống Hoàng Thống hay sao?
Đùa à!
Cho nên, hôm nay Tống Hoàng Thống dù thế nào cũng phải chết!
Tống Hoàng Thống phẫn nộ nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh chắc chắn muốn cá chết lưới rách?”
Diệp Huyền Tân: “Không, không, không, anh hiểu lầm rồi. Hôm nay cá chết, nhưng lưới sẽ không rách. Mà anh, sẽ là con cá đó!”
“Ha hai”
Tống Hoàng Thống cười điên cuồng: “Hôm nay ai là cá còn ai là lưới, vẫn chưa nói rõ được đâu?
Nếu anh đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho anh!”
Tống Hoàng Thống lấy điện thoại di động ra và gọi một cuộc điện thoại.