Chương :
Có thể là Tổ Trùng Bạch Miêu cảm kích Diệp Huyền Tân vì đã cho nó mang Trình Hạ Vũ trở lại, lân này nó không phản đối vì Diệp Huyền Tân đã gọi mình là “Tiểu Bạch”.
Diệp Huyền Tân nói: “À, trở về là tốt rồi. Hiện tại tao cần sự giúp đỡ của mày”
Tổ Trùng Bạch Miêu nói: “Nói đi, muốn tôi giúp cái gì?”
Diệp Huyền Tân: “Tao muốn mày ép buộc một con cổ trùng công nhận mày là chủ nhân”
Tổ Trùng Bạch Miêu vội vàng nói: “Dừng lại, dừng lại, tôi vừa mới ép buộc một con cổ trùng nhận ra chủ nhân. Tôi đang kiệt sức, kiệt sức nghiêm trọng rồi”
“Bây giờ cho dù anh có đặt một con cổ trùng cái bên cạnh tôi, tôi cũng không có sức gượng dậy. Nhưng anh vẫn muốn tôi ép buộc một con cổ trùng khác nhận chủ nhân. Anh muốn làm kiệt sức tôi sao?”
Diệp Huyền Tân nhanh chóng giải thích: “Đừng lo lắng, con cổ trùng này rất yếu, tao tin tưởng mày khẳng định sẽ thành công thôi”
Haha!
Tổ Trùng Bạch Miêu giễu cợt nói: “Họ Diệp, nghe này, người ăn trộm lông cừu cũng không như anh, lần này anh nói cái gì cũng vô dụng, tôi không nghĩ sẽ liều mạng làm việc cho anh”
Diệp Huyền Tân thở dài: “Ai, vậy thì thật đúng là đáng tiếc”
Tổ Trùng Bạch Miêu tò mò nói: “Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì? Cái này có gì mà phải đáng tiếc chứ?”
Diệp Huyền Tân: “Cổ Trùng, cả tộc đã phát triển hơn một nghìn năm nay, ở trên đỉnh cao rồi lại suy tàn. Vốn dĩ vẫn còn có cách để lấy lại sự huy hoàng, bay lên trời cao đó, nhưng hiện chỉ tại vì mày, mà suy giảm dần sau trăm năm, rồi cuối cùng chết dần đi, chẳng lẽ mày không cảm thấy việc này là điều rất đáng tiếc hay sao?”
Tổ Trùng Bạch Miêu nói: “Họ Diệp kia, anh đang nói bậy bạ gì đó. Hiện tại tôi đã có huyết rồng thuần khiết, tộc cổ trùng chúng tôi sẽ xuất hiện lại một cách huy hoàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ chết trong tay tôi, anh đừng có mà nguyền rủa tôi”
Diệp Huyền Tân: “Ai nói mày có được huyết thống rồng thuần khiết? Trình Hạ Vũ không còn trẻ nữa, tao chuẩn bị tìm cho cô ấy một người mẹ chồng, để cô ấy gả đi”
“Tao đã thay cô ấy tìm được đối tượng kết hôn rồi, bây giờ hãy để cô ấy nhanh chóng trở lại quê hương”
“Mày nói xem, mày đích thân thông báo cho Cá Nhỏ trở lạ, hay là tao gọi điện cho Cá Nhỏ”
Cót két cót két!
Diệp Huyền Tân sửng sốt một chút: “Đây là âm thanh gì vậy?”
“Tiểu Bạch, mày nói chuyện đi, sao đột nhiên mày im lặng vậy?”
Tổ Trùng Bạch Miêu: “Được rồi, để tôi nói cho anh biết đây là âm thanh gì, đây là âm thanh nghiến răng của ông đây đấy!”
“Anh có biết hiện tại việc tôi muốn làm là gì không? Chính là đem anh rút gân lột da, uống máu ăn thịt!”
“Đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, hạ lưu không biết xấu hổ, con người ta làm sao có thể có loại thái độ vô liêm sỉ như anh được. Đã vậy anh còn dám tự xưng mình là Thần Soái, anh căn bản chính là nỗi ô nhục của người Đại Hạ…”
Diệp Huyền Tân: “Ồ, mày chửi tao chửi đến thích thú quá hả, xem ra hai chúng ta đã phá nát đến cùng rồi.”
“Thôi được, xem ra để mày chuyển lời tới Cá Nhỏ là không thực hiện được rồi, tao chỉ có thể đích thân gọi điện thoại cho Cá Nhỏ thôi”
“Đợi chút đợi chút!”
Tổ Trùng Bạch Miêu tức giận hét lên: “Họ Diệp kia, trước đó rõ ràng anh đã đồng ý để Cá Nhỏ ở Bạch Miêu một khoảng thời gian, tại sao bây giờ lại không giữ lời hứa, lương tâm của anh không lẽ không biết đau sao?”
“Đường đường là Thần Soái, không lẽ là cái đức tính này sao? Truyền ra ngoài không sợ bị người của Đại Hạ khinh thường sao?”
Diệp Huyền Tân: “Đừng nói nhảm với tao nữa, mau mau lựa chọn đi, tao không có thời gian chờ mày đâu!”
Tổ Trùng Bạch Miêu: “A, kiếp trước tộc cổ trùng đã làm tội lỗi gì, kiếp này mới gặp phải người khốn nạn như anh!”
“Tôi hứa với anh, tôi hứa với anh được chưa?”
Diệp Huyền Tân mỉm cười: “Đây mới là một đứa bé ngoan”