Chương :
Hả?
Diệp què cau mày và nghỉ ngờ nhìn lên nhìn xuống Độc Lang.
Mấy người Độc Lang lập tức trở nên căng thẳng. Chết tiệt, không nên để lộ ra ngoài.
Tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, không có bất kỳ sơ hở trong màn trình diễn của chúng ta mà.
Giọng nói của Diệp Huyền Tân vang lên trong đầu Độc Lang: “Ai khiến các người nhảy loạn xạ lên như thế hả?”
Độc Lang nói: “Diệp què rung chuông nên em phải nhảy.
Diệp Huyền Tần: “Ai nói với cậu như vậy?”
Độc Lang nói: “Đó là giống như ở trên phim. Khi đạo sĩ rung chuông, lũ thây ma cũng nhảy theo”.
Diệp Huyền Tân đáp : “Anh ta không phải là một đạo sĩ, và cậu không phải là một thây ma. Tôi tự hỏi, tại sao cậu lại có thể coi bản thân mình là một thây ma?”
“Cứ đi bình thường cho tôi, nhưng động tác nên cứng ngắc hơn một chút”
Độc Lang đáp: “Được rồi, em hiểu rồi!”
Diệp què rung chuông một lần nữa, và Độc Lang đi theo một cách cứng nhắc.
Sự nghi ngờ của Diệp què đã tan biến, và anh ta đã dẫn họ lên đường rời đi.
Diệp Huyền Tân cũng không ẩn giấu nữa mà hiện ra trên đường tắt của Diệp què, kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp què dẫn mấy người Độc Lang, xuống núi Hoàng Sa, và đi bộ trở lại theo con đường họ đến.
Kết quả là sau khi rời đi chưa được nửa đường, Diệp què đã nhận thấy một bóng người trước mặt.
Tâm trí của Diệp què đột ngột thắt lại.
Đây là khu cấm địa nổi tiếng, căn bản sẽ không có ai tới đây.
Hiện tại vào thời khắc đặc biệt này, người bình thường lại có thể tới nơi này sao?
Diệp què trở nên nghỉ ngờ, và thận trọng hét lên: “Này, anh là ai? Anh làm gì ở đây?
Diệp Huyền Tân chậm rãi quay đầu lại.
Diệp què thoạt nhìn không nhận ra Diệp Huyền Tân.
Kỳ thực Diệp què không tin Diệp Huyền Tân có thể đuổi tới đây.
Anh ta quá tin tưởng vào cổ trùng, và tin chắc rằng nếu Diệp Huyền Tân không có cách nào theo dõi, cổ trùng nhất định sẽ thông báo cho.
anh ta càng sớm càng tốt.
Anh ta không nhận được thông báo từ cổ trùng, tin răng Diệp Huyền Tân chắc hẳn vẫn đang canh giữ phần mộ của em trai mình.
Anh ta tò mò hỏi: “Anh là ai? Tôi xem anh rất quen”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Chúng ta mới xa nhau có mấy giờ mà sao anh đã quên tôi sớm như vậy?”
Gì cơ?
Đầu óc Diệp què như loé lên một suy nghĩ: “Mới cách nhau có mấy.
tiếng đồng hồ, đừng nói với tôi anh chính là người họ Diệp.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Chính xác!”
Làm thế nào mà có thể như vậy được chứ?
Diệp què kêu lên: “Anh rời khỏi phần mộ của em tôi, linh hồn em tôi không thể không báo cho tôi”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy, cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Diệp Huyền Tân nói: “Đủ rồi đấy, anh định nói dối tôi đến khi nào nữa, linh hồn của em trai anh hoàn toàn là tưởng tượng. Anh đã phái một con cổ trùng để theo sát tôi mọi lúc mọi nơi”
“Phù!”
Diệp què hít một hơi, cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân hơn: “Anh còn biết tới cổ trùng. Vậy lai lịch của anh là gì?”