Chương :
Diệp Què gật đầu: “Đúng, đúng là tôi”
Cô gái nói: “Anh Diệp, anh có thể dẫn tôi tới núi Hoàng Sa và bình an quay trở lại đúng không?”
Diệp Què thở dài một hơi: “Xin lỗi, tôi không dẫn cô lên núi được”
Vì sao?
Cô gái kinh ngạc hỏi.
Diệp Què: “Bởi vì núi Hoàng Sa chính là một cái by, lên đó rồi nhất định sẽ chết”
Làm sao có thể như vậy được?
Cô gái kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Không phải chỉ là một ngọn núi thôi sao, chẳng lẽ còn có đầm rồng hang hổ, ai vào đó cũng sẽ chết sao?”
Lúc này giọng nói của chủ quán cơm vang lên: “Ai ở ngoài cửa vậy?”
Chủ quán cơm nhanh chóng ra tới nơi: “Cô gái, sao cô vẫn còn chưa đi?
Cô gái chỉ vào mấy người Diệp Huyền Tân rồi nói: “Bọn họ nói rằng nếu tôi lên núi Hoàng Sa thì chỉ có con đường chết”
Hả?
Không gian tối mờ nên chủ quán cơm chưa nhận ra ngay mấy người Diệp Huyền Tân.
Anh ta mở đèn lên, lần này mới nhìn rõ bọn họ.
“Là các anh sao? Sao các anh lại tới đây?”
Chủ quán cơm thấy hơi khó hiểu, bảy ngày trước chính anh ta là người chỉ đám người này đi tới gặp Diệp Què.
Theo như lệ cũ hiện giờ những người này phải biến thành những xác chết rồi mới phải, vì sao cả đám người này vẫn ngon lành đứng trước cửa nhà anh ta như vậy.
Tên Diệp Què mắt chó này không hiểu đã làm việc kiểu gì?
Diệp Huyền Tân nhìn Diệp Què: “Diệp Què, anh không có gì để nói với anh ta sao?”
Chủ quán cơm kinh ngạc: “Diệp Què, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ đi mà còn chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Diệp Què thở dài: “Được rồi đấy Hoàng ạ, việc của chúng ta đã bị bại lộ anh đừng giả vờ nữa”
Khuôn mặt chủ cửa hàng cơm biến sắc nhưng anh ta cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại được: “Chuyện gì bại lộ, sao tôi nghe không hiểu anh đang nói gì?”
“Nửa đêm nửa hôm anh còn tới nhà tôi làm khùng làm điên gì vậy, mau cút đi”
Nói rồi, chủ quán cơm định đi vào trong nhà.
Độc Lang không cho, anh ta xông thẳng lên phía trước tóm lấy cổ của ông chủ rồi xách anh ta lên như xách một con chó.
“Định chạy sao, đã hỏi ý kiến của ông Lang đây chưa?”
Chủ quán cơm cố gắng vùng vẫy: “Buông tôi ra, con mẹ nó anh buông tôi ra. Các anh là ai, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Độc Lang: “Yên tâm đi, cho dù anh không báo cảnh sát thì chúng tôi cũng phải báo cảnh sát”
“Còn không khai nhận tội lỗi của anh đi”
Chủ quán cơm: “Có cái rắm, ông đây chỉ kinh doanh quán cơm,có gì mà phạm tội?”
Độc Lang: “Quán cơm nhỏ này của anh một tháng thu nhập không vượt quá triệu chứ?”
Chủ quán cơm: “Khoảng triệu, sao nào, thu nhập thấp cũng là phạm pháp sao?”
Độc Lang kéo tay áo của anh ta lên, làm lộ ra chiếc đồng hồ Rolex vàng nạm kim cương.
“Nếu tôi đoán không sai thì chiếc đồng hồ Rolex vàng nạm kim cương này của anh là bản giới hạn, trên thế giới chỉ có chiếc. Chiếc đồng hồ này ít nhất cũng phải có giá , tỷ”
“Anh chỉ mở một quán ăn thì lấy đâu ra , tỷ”
Khuôn mặt chủ quán cơm biến sắc, anh không biết trả lời thế nào.