Chương :
Anh ta nghĩ đợi một lát nữa mấy người Diệp Huyền Tân lên núi rồi sẽ lén trốn đi.
Dh làm sao có thể không hiểu được suy nghĩ của Diệp Què, anh cười lạnh rồi quay người rời đi.
Đợi đến khi mấy người Diệp Huyền Tân lên núi rồi, Diệp Què quay người lùi lại, co chân định chạy.
Nhưng anh ta không ngờ mới chạy được một bước thì đầu anh ta đã đập vào thứ gì đó trên đầu. Đầu óc anh ta quay cuồng, suýt chút nữa đã ngất đi.
Cái gì vậy?
Diệp Què ngẩng đầu lên xem xét nhưng không thấy gì cả.
“Con mẹ nó đúng là gặp ma rồi” Diệp Què lâm bầm một câu rồi lại đi về phía trước.
Đầu anh ta lại va phải một vật gì đó cứng và lạnh như băng.
Có chuyện gì vậy?
Tim anh ta bắt đầu đập điên cưồng, rõ ràng bên trên trống không, không có gì ngoài không khí nhưng tại sao anh ta cứ va phải một vật gì cứng vậy.
Có đánh chết thì anh ta cũng nghĩ không ra đây là lồng giam khí kình trong thực thể hóa khí kình của Diệp Huyền Tân.
Nếu đã không đi thẳng được, Diệp Què quyết định đi vòng sang bên cạnh.
Nhưng vừa đi sang trái, đầu anh ta đã lại đập vào thứ đó.
Đúng là có mat Diệp Què sợ đến mất hồn mất vía, anh ta lại thử từ mấy hướng khác với hy vọng có thể thoát ra được.
Nhưng không lần nào là anh ta không va phải bức tường trong suốt đó.
Diệp Què hoàn toàn tuyệt vọng.
Mặc dù không biết cái lồng giam trong suốt này là gì nhưng anh ta có thể khẳng định đây nhất định là thủ đoạn của Diệp Huyền Tân.
Đám người đó rốt cuộc là thần tiên phương nào.
Lần này anh ta thật sự đạp phải một miếng sắt nóng rồi.
Ở bên kia, mấy người Diệp Huyền Tân nhanh chóng trèo tới cửa vào.
của hang động.
Đi dọc theo hang động đó, bọn họ lại một lần nữa bị mắc kẹt ở cái ngõ cụt lần trước.
Mặc dù hang động dọc ngang chẳng chịt giống như mạng nhện nhưng trí nhớ của mấy người Diệp Huyền Tân đều gấp hàng trăm lần so với người thường nên chỉ cần đi một lần là đã nhớ được ngay.
Sau đó, bọn họ bắt đầu làm theo những hướng dẫn của Diệp Què, giả vờ làm cương thi trong cái ngõ cụt đó để đợi chủ tử xuất hiện.
Không tới phút sau, thấp thoáng có tiếng chuông lảnh lót vang lên.
Tiếp sau đó là giọng nói khàn đặc của chủ tử: “Các chú heo con, tới đây, đi theo ta nào!”
Ngọn lửa tức giận đều cháy phừng phừng trong lòng mấy người bọn họ.
Đáng chết, đáng ghét, khốn nạn!
Dám gọi bọn họ là “các chú heo con” sao, đúng là đại nghịch bất đạo, phạm tội khi quân.
Nếu không phải chủ tử vẫn còn chưa xuất hiện thì bọn họ nhất định sẽ đánh cho đối phương biến thành bùn nhão.
Mấy người nghe theo sự chỉ dẫn của tiếng chuông và giọng nói của chủ tử, đi dọc đi ngang khắp cả mạng lưới trong hang động.
Sự phức tạp của hang động này vượt ra ngoài những gì bọn họ đã tưởng tượng rất nhiều, nếu không có giọng nói của chủ tử dẫn đường thì bọn họ nhất định không thể nào ra khỏi được hang động này.
Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, mấy người bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.
Chủ tử đang phát ra ánh sáng sao? Trong lòng mấy người đều vô cùng mong chờ.
Đợi đến khi tìm được chủ tử, mấy người bọn họ nhất định phải cho tên này một trận nên hồn.
Mấy người đi theo ánh sáng, nhanh chóng ra khỏi hang động.