Chương :
“Nhưng là.” Bốn người cung cấp muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Diệp Huyền Tần cắt ngang: “Được rồi, chuyện tiếp theo mọi người cũng không cần quan tâm nữa, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho mọi người!
Bốn nhà cung cấp không nói gì thêm gì khác, nhưng buộc lòng vẫn phải tìm một chỗ ngồi để ngồi xuống vì quá khiếp sợ.
Từ Lam Khiết ngay lập tức đi đến phía chỗ bốn nhà cung cấp và xoa dịu bọn họ.
Ánh mắt của Diệp Huyền Tần lại rơi vào bóng dáng của Daisy, anh bước từng bước về phía cô ta.
Daisy sợ hãi, nuốt nước bọt rồi khó khăn nói: “Anh… anh muốn làm gì!Đứng yên đó ngay cho tôi!”
“Nếu anh dám bước thêm một bước nữa, tôi sẽ báo cảnh sát”
Diệp Huyền Tần nghe vậy thì nở một nụ cười vô hại nói: “Cô cứ việc báo cảnh sát đi. Còn tôi thì có thể đảm bảo với cô rằng trước khi cảnh sát tới tôi đã giết chết cô rồi
Kiêu căng, ngạo mạn!
Daisy nghe vậy thì chửi như tất nước.
Diệp Huyền Tần nói: “So với một kẻ kiêu căng ngạo mạn như cô, thì chắc tôi vẫn phải chịu lép vế thôi.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần đang chuẩn bị tới gần, Daisy tê dại vì sợ hãi, cô ta vội vàng cầu cứu những nhà cung cấp: “Này này này, các người còn ngồi sững ra đó làm gì, nhanh đi lên mà ngăn anh ta lại đi chứ.”
Được, tốt lắm!
Để lấy lòng Daisy, nhóm nhà cung cấp nhóm và những tên côn đồ mà bọn họ dẫn theo vội vã chạy về phía Diệp Huyền Tần, cố gắng ngăn anh lại.
Tuy nhiên, ngay khi họ vừa di chuyển, thì Diệp Huyền Tần cũng di chuyển theo.
Anh trực tiếp biến mất khỏi nơi này, trước khi để những người này kịp nhận ra thì trong giây tiếp theo anh lại xuất hiện bên cạnh Daisy, sau đó giáng một cái tát như sét đánh vào mặt cô ta.
Bop!
Tiếng tất rất vang và chói tai, vang vọng khắp căn phòng, nó làm cho đầu của những người nghe thấy ong ong trong một thời gian dài.
Daisy lại bị tát bay một lần nữa, thậm chí cơ thể của cô ta còn đập lên trần nhà. Sau khi đáp xuống mặt đất, cô ta há miệng nôn thốc nên tháo thậm chí còn nôn ra cả máu, trộn lẫn trong đó còn có vài chiếc răng cửa trắng tinh.
Daisy thực sự sắp suy sụp rồi, từ nhỏ đến lớn cô ta đều được tất cả mọi người nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, cô ta giống như một công chúa nhỏ, chưa từng có một ai dám xúc phạm cô ta như vậy.
Vào thời điểm này, Daisy chỉ có một mong muốn đó là cho máy bay thả b vào nhà của Diệp Huyền Tần khiến cho da thịt anh nổ thành từng mảnh.
Trước khi để cô ta có thời gian để kịp trút giận, thì cô ta lại thấy Diệp Huyền Tần đi về phía cô ta một lần nữa. Tâm trạng của Daisy sụp đổ: “Cứu tôi với, cứu tôi, ai đó đến ngăn anh ta lại đi.” Nhóm nhà cung cấp đó lại một lần nữa bước đến, cổ gắng ngăn chặn Diệp Huyền Tần. Nhưng bọn họ không ngờ rằng cơ thể của Diệp Huyền Tần lại một lần nữa chuyển động, anh lại biến mất khỏi nơi đó, trong chớp mắt lại xuất hiện trước mặt Daisy rồi tát cho cô ta một cái nữa.
Cái tát này thậm chí còn mạnh hơn cái tát trước đó, Daisy bay thẳng lên trời, đầu cô ta dán thẳng vào trần nhà, lung lay như thể một con giun chết.
Các cung cấp, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều chết lặng.
Lần đầu tiên Diệp Huyền Tần “di chuyển”, bọn họ còn nghĩ rằng là do ảo tưởng, nhưng không ngờ rằng Diệp Huyền Tần lại “di chuyển thêm một lần nữa.
Đây là cái quái gì vậy, tốc độ của một người sao có thể nhanh như vậy chứ?
Anh chàng này không phải là cải trang như siêu nhân trong phim điện ảnh đấy chứ. Bốn nhà cung cấp của Diệp Huyền Tần nhìn thấy vậy cũng ngây ngốc, lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Huyền Trần hung hãn như vậy.
Trước đây Diệp Huyền Tần cư xử với mọi người hay xử lí mọi việc đều rất hoà nhã, nhưng so với hình ảnh của anh bây giờ thì hoàn toàn khác một trời một vực.
Diệp Huyền Tần bước đến chỗ của Daisy, và kéo cô ta xuống khỏi trần nhà.