Giọng của Diệp Huyền Tần rất to, ngay tức khắc thu hút vô số ánh mắt nhìn vào.
Từ Liên cuống đến nỗi mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: “Cậu nói linh tinh, làm gì có ai đòi hoa hồng.”
“Cậu dám vu khống tôi, nhân cách có vấn đề, theo quy định tôi không thể cho các người vay tiền.”
Đầu Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệumuốn nổ tung,
Rõ ràng sắp bàn bạc ổn thỏa rồi, Diệp Huyền Tần nhất định chen vào, thậm chí còn dám mắng Từ Liên .
Có thể vay tiền mới lạ.
Con vịt sắp đến miệng, cứ thế mà bay đi mất rồi.
Từ Lam Khiết lo đến phát khóc: “Diệp Huyền Tần , rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lý Khả Diệu đẩy Diệp Huyền Tần một cái nhưng Diệp Huyền Tần vẫn đứng nguyên không động đậy.
Diệp Huyền Tần nói: “Mẹ, chúng ta không vay tiền.”
“Thẻ ngân hàng màu tím lần trước con đưa mẹ đâu, bên trong có tiền, có thể giúp Lam Khiết giải quyết vấn đề cấp bách.”
Lý Khả Diệumắng: “Tiền, có thể có bao nhiêu tiền?”
“Cậu có nhiều tiền lắm à, đến tỉ cũng không có!”
Từ Lam Khiết cũng nói: “Lần này số vốn em thiếu là tỉ.”
“Mấy trăm triệu của anh, căn bản không đủ bù vào.”
Cô tất nhiên cho rằng tiền trong thẻ của Diệp Huyền Tần không quá tỉ.
Nếu không tiền kết hôn anh không thể không đưa ra.
Diệp Huyền Tần nói: “Cứ đưa thẻ ngân hàng cho cô ta là được rồi.”
Lý Khả Diệu muốn cầu xin Từ Liên , nhưng Từ Liên lấy thẻ ngân hàng đi mất rồi.
“Được, để tôi xem tên nghèo kiết xác như cậu có bao nhiêu tiền, có đủ giúp Từ Lam Khiết vượt qua cửa ải này không.”
“Nếu không đủ, hừ, trừ khi Diệp Huyền Tần cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không đừng trách tôi vô tình.”
Nói xong cô ta đem thẻ tới quầy giao dịch: “Rút tiền trong thẻ ra cho cậu ta.”
Lý Khả Diệu lườm Diệp Huyền Tần, lạnh nhạt nói: “Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa Từ Liên bắt cậu quỳ, cậu phải quỳ cho tôi.”
“Nếu tại cậu hại Lam Khiết phá sản, cậu không xong với tôi đâu.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười nhìn Từ Lam Khiết : “Lam Khiết, tỉ đủ không em?”
Hả?
Mọi người trong sảnh cười ầm lên.
Nói khoác cũng không nói khoác đến mức này.
tỉ cũng dám nói khoác, nói lên tận trời luôn rồi.
Từ Lam Khiết tức đến không nói nên lời, dứt khoát đi đến trước quầy giao dịch, không thèm để ý đến anh nữa.
Nhân viên phụ trách rút tiền, thành thục cho thẻ vào máy quét một cái.
Một giây sau, màn hình hiện lên một dãy số, trực tiếp dọa cô ta sợ đến rùng mình.
, , , , , đủ chữ số !
tỉ, số dư tài khoản thực sự có tỉ!
Cô ta hóa đá luôn rồi.
Từ Liên giục: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, rút tiền.”
Giọng nói của nhân viên quầy run rẩy: “Xin hỏi… xin hỏi anh muốn rút bao nhiên ?”
Từ Liên : “Phí lời, đã nói là rút hết ra.”
Nhân viên quầy nuốt nước bọt: “Nhưng, nhưng ngân hàng chúng ta không đủ tiền.”
Ngân hàng này chỉ là một chi nhánh nhỏ, mỗi ngày tiền lưu động không quá tỉ, lấy đâu ra tỉ.
“Tiền của ngân hàng không đủ?” Từ Liên ngạc nhiên: “Cô đùa với tôi đấy à?”
Nhân viên quầy dứt khoát xoay màn hình máy tính ra, màn hình hiển thị: “Số dư tài khoản của anh ta là tỉ!”
Nhìn thấy dãy số đó, Từ Liên chút nữa nhảy dựng lên.
tỉ!
Người con rể này của nhà chị họ tại sao lại nhiều tiền thế.”