Chương :
Người của đoàn Phượng Hoàng đồng thanh trả lời, sau đó thì càng đánh càng hăng hái.
Cư Sĩ Bạch Y dùng một tay đẩy lùi Satan và đi về hướng phát ra âm thanh.
Phượng Hoàng Lửa đang đứng ở cách đó không xa, phía sau cô ta có rất nhiều người của đoàn Phượng Hoàng, từ chiến trường phía bên này tập hợp đến, tham gia vào trận chiến.
Cư Sĩ Bạch Y cắn chặt răng, nói: “Phượng Hoàng Lửa, em như này là có ý gì?”
“Anh toàn tâm toàn ý để giúp em đứng đầu, trả thù, tại sao em lại quay ngược lại cắn anh một vố, đi thông đồng với kẻ địch để đối phó anh?”
Phượng Hoàng Lửa bật cười, cô ta cười đến mức sảng khoái như thể mặt trời rực rỡ, như thể được thăng quan tiến chức vậy.
“Cư Sĩ Bạch Y, thật sự không biết ai đã cho anh dũng khí để nói ra câu này. Anh thực sự nghĩ rằng tôi ngốc tới mức.
không thể nhìn ra tất cả chuyện này đều là do anh bày ra kế ly gián để chia rẽ sao?”
“Anh thay tôi trả thù? Được lắm, anh chính là kẻ thù của tôi, vậy thì anh tự sát đi, như thế cũng coi như là trả thù thay cho tôi rồi!”
Cư Sĩ Bạch Y liếc qua chiến trường, rồi nở nụ cười cay đắng: ‘Ồ, là anh đã xem thường em rồi”
“Em và Diệp Huyền Tân vốn dĩ không hề xảy ra đánh nhau gì cả, toàn bộ đều chỉ là diễn cho anh coi mà thôi, anh mới là người bị che mờ mắt sao?”
“Lần này coi như là anh đã tính nhầm, đi sai một nước cờ rồi!”
Cư Sĩ Bạch Y dừng một lát, rồi tiếp tục nói: ‘Phượng Hoàng Lửa, tất cả điều anh làm đều là vì nghĩ cho em mà thôi, mong rằng em có thể hiểu cho anh”
“Ha ha, anh hại tôi là vì muốn tốt cho.
tôi sao? Thật là vô lý hết sức mà”
“Cư Sĩ Bạch Y, bây giờ anh đã không còn sự lựa chọn nữa rồi, mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, thế thì tôi sẽ nể tình mà cho anh được toàn thây. Còn nếu như chống lại, thì sẽ bị băm vằm thành từng miếng nhỏ và cho chó ăn”
Satan chép chép miệng.
Người đàn bà Phượng Hoàng Lửa thực sự quá tàn độc, uổng công tôi đã dành tấm chân tình của mình để đối xử với cô tốt như vậy, cô lại đòi băm vằm tôi thành từng miếng nhỏ, đem cho chó ăn, không cần phải đến mức tuyệt tình như vậy chứ!
Cư Sĩ Bạch Y cười thê lương: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi sai, lần này tôi không thể nào thắng được nhưng tôi không thăng được các anh không đồng nghĩa với việc tôi không trốn thoát được!”
“Phượng Hoàng Lửa, cô cứ chờ đó, mặc kệ phải trả giá cao thế nào đi nữa, sớm muộn tôi cũng bắt cô cho bằng được!”
Nói xong, Cư Sĩ Bạch Y xoay người bỏ chạy.
Phượng Hoàng Lửa tức giận nói: “Diệp Huyền Tân, mau ngăn anh ta lại. Nếu anh ta chạy thoát, đi cầu cứu những người khác ở Bách Phu Trường, đứng sau giật dây bảo những người ở Bách Phu Trường đi ứng phó thì chúng ta gặp phiền phức đó”
Santa không dám chậm chẽ đi chặn Cư Sĩ Bạch Y.
Nhưng Diệp Huyền Tân vẫn bình tĩnh ngồi một bên xem, không động đậy gì cả.
Tôi thật muốn…
Phượng Hoàng Lửa tức muốn hộc máu.
Bây giờ mẹ nó là lúc nào mà anh ta còn bình tính như vậy.
Giả bộ tù nhân.
Cô ta mặc kệ không ngó ngàng tới Diệp Huyền Tân, gấp gáp xông lên chặn Cư Sĩ Bạch Y.