Chương :
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình không thể động đậy được chứ!
Chẳng lẽ…… là do anh ta làm ư!
Rốt cuộc anh ta đã làm như thế nào, đây là chiêu trò thần kỳ gì vậy!
Ranh giới tâm lý của Cư Sĩ Bạch Y đã hoàn toàn sụp đổ, lần này anh ta thật sự gặp phải một kẻ mạnh rồi.
Cư Sĩ Bạch Y là người thuộc cảnh giới Chiến Thần, cảnh giới này vẫn chưa tiếp xúc đến trình độ kình khí nên anh ta không biết rằng Diệp Huyền Tân dùng kình khí để khống chế anh ta.
Anh ta muốn quay đầu nhìn Diệp Huyền Tân, thế nhưng anh ta căn bản không thể nhúc nhích được một chút nào.
Diệp Huyền Tân lách người một cái và thành công di chuyển đến trước mặt Cư Sĩ Bạch Y ngay trong chớp mắt.
Diệp Huyền Tân nói: “Anh vốn dĩ vẫn còn cơ hội sống sót, nhưng mà anh lại tự tay làm mất cơ hội này, vì vậy, anh chắc chắn phải chế “Anh còn muốn nói lời nào trước khi chết hay không?”
Cư sĩ Bạch Y cảm thấy sức mạnh đang giam giữ bản thân đã trở nên yếu hơn một chút, nhưng mà anh ta vẫn không thể nhúc nhích mà chỉ có thể mở miệng nói chuyện mà thôi.
Anh ta nói một cách khó khăn: “Tôi….. Tôi đã biết lỗi rồi, có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi không nên trêu t chọc vào anh.
Diệp Huyền Tân thở dài nói: “Xem ra anh vẫn không biết bản thân mình đã sai ở chỗ nào, nếu như anh chỉ đơn giản đụng chạm đến tôi thì tôi cũng không đến mức phải lấy mạng của anh đâu”
“Hả?” Cư Sĩ Bạch Y cảm thấy vô cùng khó hiểu mà nói: “Mong anh Diệp có thể nói rõ hơn”
Nếu như bản thân anh ta không phải vì chọc giận anh khiến anh muốn lấy mạng của mình mà là do nguyên nhân khác, thì không chừng vẫn còn cơ hội sửa sai.
Diệp Huyền Tân nói: “Sai là sai ở chuyện anh không nên giết người! Hơn nữa còn giết người vì tôi!”
“Đây là tội ác không thể tha thứ được, vì vậy anh bắt buộc phải lấy mạng đền mạng!”
Cư Sĩ Bạch Y vội vàng giải thích mà nói: “Anh Diệp, anh nghe tôi nói, những người mà tôi giết đều là những tên nhỏ bé như con kiến, những người kia chính là những người thấp kém nhất ở trên hòn đảo Thần Chủ này, thậm chí chỉ cần một hai viên linh thạch cũng có thể mua được mạng sống của bọn họ”
“Cho dù tôi không giết chết bọn họ thì dựa vào sức mạnh của bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay của người khác”
“Lấy mạng của bọn họ để đổi mạng của tôi à, tôi không phục!”
“Anh Diệp, chỉ cần anh tha cho tôi một lần thì sau này mạng sống này của tôi sẽ là của anh…..”
Ha hat Diệp Huyền Tân nở một nụ cười lạnh lùng và nói: “Mạng sống của người khác là sâu bọ còn mạng của anh lại vô cùng quý giá, người nào đã dạy cho anh đạo lý ngang ngược này vậy!”
“Cho dù anh có ý nghĩ như vậy thì anh cũng phải chết!”
Diệp Huyền Tân không nói thêm một lời nào nữa, một lượng lớn kình khí được tăng thêm ở trên người của Cư Sĩ Bạch Y, thân thể của Cư Sĩ Bạch Y bị đè chặt từng chút một.
Cư Sĩ Bạch Y cảm thấy cả người của mình giống như bị một con voi giãm xuống vậy, cơ thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào, đôi mắt của anh ta cũng đã lồi ra, lưỡi cũng thè ra ngoài, thế nhưng anh ta căn bản không hề có một chút sức lực nào để chống lại.
Vào giây phút cuối cùng, anh ta đã hỏi một câu hỏi cuối cùng và quan trọng nhất trong đời: “Rốt cuộc anh…… anh là ai!”
Diệp Huyền Tân trả lời: “Thần Soái Đại Hại”
Thần Soái!
Hai từ này đã khiến cho đầu óc của Cư Sĩ Bạch Y nổ tung, anh ta đột nhiên im lặng.
Ngay sau đó, anh ta đã cam chịu và chấp nhận kết cục bị giãm chết.
Thì ra Thần Soái Đại Hạ đã đến đảo Thần Chủ.