Gấu Đen lắc đầu:
“Không rõ người đó là ai, chỉ để lộ một đôi mắt nhưng thân thủ rất tốt, hơn nữa còn sử dụng chiêu thức đặc trưng.”
“Chiêu thức gì?” – Trịnh Quốc Khánh hỏi.
“Một là lao tới rất nhanh, không ai có thể bắt được anh ta hai là sử dụng kim bạc.”
“Kim bạc? Kim bạc châm cứu sao?” – Trịnh Hà nghiến răng.
“Phải, là kim bạc châm cứu, chân của tôi còn bị nó làm bị thương.”
“Khốn nạn!” – Trịnh Quốc Khánh đập bàn – “Chắc chắn là Đường Huyền Tấn, ai không biết anh ta là bác sĩ thiên tài, kim châm cứu của anh ta vừa cứu người cũng vừa giết người.”
“Cha không thể tha cho Đường Huyền Tấn được.”
“Gấu Đen, tập hợp nhân lực chúng ta phải giết cho bằng được Đường Huyền Tấn.”
“Đã hiểu.”
Diệp Huyền Tần chuẩn bị lái xe đi tìm Chuột Con nói về dự án Nghĩa An. Anh không quá quan tâm những chiêu trò sau lưng anh mà Vương Minh đã làm.
Dù là chuyện gì thì anh cũng dễ dàng xử lý được, đột nhiên Diệp Huyền Tần nghe thấy giọng nói của Lam Khiết vang lên:
“Anh Tần nghe điện thoại, anh Tần mau nghe điện thoại kìa…”
Diệp Huyền Tần cầm điện thoại lên không khỏi buồn cười, hóa ra là cô đã ghi âm lại giọng mình cài chuông điện thoại cho anh. Người này luôn biết cách khiến lòng anh có những cảm xúc rung động khác lạ.
Diệp Huyền Tần cầm điện thoại lên, phát hiện là chú Diệp, quản gia của nhà họ Diệp ở thủ đô. Lần đó chú Diệp phụng lệnh nhà họ Diệp đưa anh tỷ nhưng anh không nhận.
Anh không muốn phải dính dán đến nhà họ Diệp nữa nên không nghe điện thoại, không ngờ chú Diệp vẫn gọi đến thêm ba bốn lần nữa.
Nghĩ kỹ thì năm đó nếu không nhờ có chú Diệp chắc Diệp Huyền Tần đã chết ở thủ đô rồi. Anh cũng không nên quá lạnh lùng với ông ấy.
“Chú tìm tôi?”
“Cậu Diệp, tôi nghe nói cậu đã đến thành phố Giang. Nhà họ Trịnh ở đó đã phát động tấn công cậu, có cần tôi giúp cậu xử lý không?”
“Không cần.” – Diệp Huyền Tần thẳng thừng từ chối.
Chú Diệp cũng biết một nhà họ Trịnh nhỏ nhoi không phải đối thủ của Diệp Huyền Tần. Sau đó lại nói sang chuyện khác:
“Dự án Nghĩa An đó ít nhất cũng cần tỷ, cậu có muốn tôi chuyển qua không?”
“Chú Diệp, tôi thật sự không cần. Nhà họ Diệp đừng can thiệp vào chuyện của tôi.” – Diệp Huyền Tần chưa bao giờ nghĩ muốn nhận bất cứ thứ gì từ nhà họ Diêp.
“Thôi được, có gì tôi lại tìm cậu sau.” – Chú Diệp gác máy, đối với thái độ lạnh lùng của Diệp Huyền Tần không hề tức giận.
Diệp Huyền Tần trải qua đủ loại gian khổ, là nhà họ Diệp nợ anh, dù anh có lạnh lùng hơn cũng là bình thường.
Ông thở dài một tiếng nói với người bên cạnh:
“Chuẩn bị xe, chúng ta đi xem dự án Nghĩa An.”