Nhã Mẫn cũng cho rằng Diệp Huyền Tần nói đùa, cười mắng: “Được rồi, đừng có làm xấu mặt nữa, em đừng nói em quen với Hoa Đông Long Vương, có thể khiến ông ấy phun mưa cho nơi này nha.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Em làm sao lại làm xấu mặt chứ?
Không phải là đổ mưa thôi sao? Có khó khăn vậy à?
Bây giờ mưa nhân tạo rất phổ biến, bọn họ không phải là không biết đó chứ.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Sói Hoang: “Sói Hoang, tình hình bên kia của cậu hiện tại như nào rồi?”
Sói Hoang: “Đã mai phục tốt rồi, lúc nào cũng có thể hành động.”
Diệp Huyền Tần: “Ừm, rất tốt. Ngoài ra giúp tôi thêm một chuyện.”
“Làng Nghĩa Tân ở đây không có nước tưới ruộng, để mưa rơi xuống đây.”
Sói Hoang: “Không thành vấn đề, lập tức sắp xếp.”
Cúp máy, Diệp Huyền Tần nói với Nhã Mẫn: “Chị Nhã Mẫn, trong vòng một giờ nữa, nơi này sẽ đổ mưa.”
Mọi người cười thất thanh.
Tên Tam Tần này, thật đúng là tự xem mình là thần tiên, nói đổ mưa liền đổ mưa.
Vừa rồi cậu ta là gọi điện cho Hoa Đông Long Vương sao?
Đùa vui quá rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền Tân lạnh thấu xương ném vào người cha con Triệu Quý, Triệu Long: “Bây giờ, nên tính tới món nợ của chúng ta rồi.”
Phù phù!
Hai cha con Triệu Quý và Triệu Long sợ hãi, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất.
Triệu Long thậm chí sợ đến tiểu ra quần, mùi khai của nước tiểu tràn ra.
Má ơi, mình rốt cuộc là đắc tội với thần tiên chốn nào!
Người ta hoàn toàn là nghiền nát đường sống của mình mà.
Sớm biết như vậy, đánh chết anh ta cũng không dám ra tay với Nhã Mẫn.
Triệu Quý mặt đầy tuyệt vọng.
Anh ta nhớ tới chuyện lúc trước cùng anh Hà cấu kết, vì triệu mà hãm hại Diệp Huyền Tần.
Sớm biết được bản lĩnh của Diệp Huyền Tần lớn như vậy, đừng nói triệu, cho dù là tỷ anh ta cũng không dám làm như vậy.
Hai người nước mắt nước mũi tèm nhem, khốn khổ cầu xin.
“Tam Tần, là chúng tôi có mắt không biết thái sơn, mắt chó xem thường người khác, anh tha cho cho chúng tôi một lần đi.”
“Tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối không quấy rầy chị Nhã Mẫn nữa.”
“Đúng, đúng, sau này nơi ở của Nhã Mẫn, chúng ta sẽ tránh xa mét.”
Diệp Huyền Tần sao lại có thể nhẹ nhàng tha cho bọn chúng: “Cũng bởi vì các người, hại chị tôi phải khóc đến hai lần.”
“Bây giờ, các người tự móc hai mắt đi, sau đó thì cút.”
Đoàng!
Cả hai sụp đổ.
Nếu mù hai mắt, bọn họ sẽ
trở thành phế nhân, cuộc sống sẽ chết đói.
Hai người hết lời cầu xin, ra sức khóc lóc thê thảm, muốn bao nhiêu nhếch nhác liền có bấy nhiêu nhếch nhác.
Cuối cùng vẫn là Nhã Mẫn lên tiếng: “Bỏ đi Tam Tần, bọn họ cũng không phải loại người ác ôn gì, trừng phạt nhỏ một trận là được.”
Diệp Huyền Tần không cam lòng: “Nhưng mà chị Nhã Mẫn, bọn chúng bức chị khóc…”
Nhã Mẫn nói: “Khi nãy em còn nói chị lớn nhất ở đây, sao hả, không có tác dụng?”
Diệp Huyền Tần không biết làm sao, cũng không thể làm gì khác hơn nói: “Vậy thôi được, nghe lời chị.”
Nhã Mẫn trừng mắt nhìn Triệu Quý, nói: “Đi, đem sính lễ của mấy người về đi, đừng làm dơ bẩn chỗ của tôi.”
“Ơ, được, được.” Triệu Quý và Triệu Long thoát chết trong gang tấc, một trận vui mừng, bận bịu lao vào nhà của Nhã Mẫn mang sính lễ đi.
Nhã Mẫn nói: “Tam Tần, đi, chúng ta về nhà.”
“Hôm nay chị nấu cho em thịt lợn hấp.”
Diệp Huyền Tần: “Cám ơn chị Nhã Mẫn.”
Tiếng của ông Triệu từ trong lều vải truyền tới: “Đợi cha với, đợi cha với…”
Bác sĩ: “Nè, đừng động đừng động, trị bệnh cho ông.”
Ông Triệu: “Bệnh này tôi không chữa nữa, chậm trễ chuyện uống rượu của ta với con trai.”
“Ha ha, bác sĩ à, đi, ông cũng cùng chúng tôi uống một ly đi.”
Bác sĩ: “…”
Chị Nhã Mẫn dở khóc dở cười nói: “Cha, cha phối hợp với bác sĩ chữa bệnh đi, chờ hết bệnh rồi uống.”
Ông Triệu: “Không được, phải uống bây giờ, ông đây có một bụng chuyện muốn nói với tên nhóc đó.”
Bác sĩ cũng một mặt khó xử: “Thế này đi, ông đi uống rượu trước đi, cùng lắm thì trước khi khỏi bệnh uống lần cuối.”
Chờ ngày mai tỉnh rượu, chúng ta sẽ tiếp tục chữa trị?”
“Dù sao ông cũng nôn nóng đợi ngày này đã hai hôm rồi.”
Ông Triệu: “Ha ha, không thành vấn đề.”
“Tam Tần, đi, mua cho cha nuôi của con lít rưỡi rượu ngon.”