Trở lại quán trà Bát Bảo, Vương Minh giao gói thuốc đông ty cho chuyên gia đi sắc.
Sắc với ba chén nước và lửa nhỏ hơn hai tiếng đồng hồ thì người giúp việc mới bưng thuốc đã sắc xong lên phòng của Vương Minh.
Vương Minh muốn bưng lên uống thì dưới lầu bỗng nhiên có tiếng rầm rầm.
Âm thanh cực kì mạnh mẽ, thậm chí cả quán trà cũng rung lên theo.
Vương Minh và Tử Hàm cũng cảnh giác đứng dậy và liếc nhìn nhau.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”
“Đi thôi, xuống đó xem một tí coi sao.”
Hai người bọn họ một người đi trước một người đi sau ra khỏi phòng.
Bọn họ vừa mới đi thì một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ngay ngoài cửa sổ.
Người đó nhanh chóng nhảy vào trong, sau đó cầm một túi bột phấn trắng đổ hết vào trong chén thuốc đông y vừa sắc và khuấy lên một chút và nhanh chóng bỏ đi.
Hành động nhanh nhẹn và lưu loát như nước chảy mây trôi, trên dưới không tới mười giây và không hề có một tiếng vang nào, có thể thấy người đó có sức mạnh cực kỉ đáng gờm.
Dưới lầu là một chiếc xe hơi đột nhiên nổ mạnh.
Vương Minh và Tử Hàm cùng liếc nhìn nhau và ánh mắt có sự kì quái ăn ý nào đó.
Tử Hàm: “Có vẻ đây là kế điệu hổ ly sơn của kẻ đó rồi.”
Vương Minh gật đầu nói: “Lát nữa là biết ngay thôi mà, chúng ta quay vào trong thôi.”
Hai người lại đi vòng vào trong nhà.
Đi được nửa đường thì Vương Minh tiện tay ôm lấy con mèo.
Trở về phòng, Tử Hàm nhìn lướt xung quanh, nói: “Lúc nãy có một vị khách đến ghé thăm trong thời gian rất ngắn.”
Là cao thủ bậc nhất Hà Sơn này, ông ta có thể nắm bắt được tất cả mọi thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất trong căn phòng này.
Vương Minh cười cười nói: “Chính xác là kế điệu hổ ly sơn rồi không còn gì để nghi ngờ nữa.”
Ông ta đặt con mèo trong ngực trước chén thuốc vừa sắc để con mèo uống hết thuốc trong chén.
Sau đó hai người lẳng lặng quan sát con mèo.
Một tiếng đầu, con mèo hoàn toàn khỏe mạnh không có vấn đề gì khác thường.
Thế nhưng một tiếng sau đó thì cảm xúc con mèo trở nên khó chịu và cáu bẳn rõ rệt, nó cứ chạy lung tung xung quanh rồi va vào đủ thứ đồ, kêu gào rất to.
Gần năm phút sau, con mèo ngã xuống đất và run giật, khóe miệng sùi bọt mép, con mắt trợn ngược.
Mười phút sau, còn mèo không còn một cử động nào nữa, chết tức tưởi.
Vương Minh cười cười: “Hồ Thanh Sơn thật là độc ác.”
Tử Hàm cũng gật đầu: “Vương Minh, vai diễn của anh xong rồi, vào lấy cơm hộp thôi. Tiếp theo sẽ là các phân cảnh Hồ Thanh Sơn gặt hái được thành quả.”
Vương Minh đứng dậy duỗi lưng đang mỏi: “Cuối cùng cũng có được vài ngày để nghỉ ngơi, này người anh em à, sắp tới trông cậy kết vào cậu đấy nhé.”
Tử Hàm đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ, nói: “Anh cứ ở lại đây chờ, tôi đi rồi về ngay thôi.”
Vương Minh nói: “Cậu định đi đâu thế?”
Tử Hàm đáp: “Hồ Thanh Sơn phải chết, người đã bỏ độc cho anh cũng phải chết.”
Vương Minh nói: “Ừ, trước tiên chúng ta cứ điều tra rõ thân phận của đối phương đã, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ để không phải làm hỏng mất kế hoạch của chúng ta.”
“Tôi biết rồi.” Tử Hàm đáp lời rồi xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nơi này là lầu sáu, thế nhưng Vương Minh biết độ cao cỏn con đó chẳng đáng là gì với Tử Hàm cả.
Vương Minh kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau thì Tử Hàm đã quay trở lại.
Thế nhưng sắc mặt ông ta không được đẹp đẽ gì cho cam.
Vương Minh tò mò hỏi: “Này người anh em, cậu điều tra rõ ràng hết rồi hả?”
Tử Hàm gật đầu: “Nếu tôi không đoán sai thì chắc đối phương là người của Tử Dạ.”
“Cái gì?” Hai chữ Tử Dạ đó khiến sắc mặt Vương Minh trở nên nghiêm túc hẳn: “Không thể nào ngờ nổi Hồ Thanh Sơn lại cấu kết với Tử Dạ. Anh nghĩ chắc là Diệp Huyền Tần sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức tình báo này lắm.”
Vương Minh lấy điện thoại di động ra, bấm số của Diệp Huyền Tần.
“Tin tức tình báo quan trọng.” Vương Minh nói: “Lúc nãy người của Tử Dạ vừa mới ghé ngang qua chỗ tôi. Có lẽ Hồ Thanh Sơn bắt tay với Tử Dạ.”
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên bật cười: “Người này khiến tôi cảm thấy khá là bất ngờ và phải thay đổi suy nghĩ đấy. Tin tình báo này cực kì quan trọng với tôi!”