Từ Lam Khiết trêu chọc: “Em nghĩ lần sau chị đừng đua xe với người đó làm gì nữa, cứ lái máy ba luôn là được rồi, bảo đảm có thể đuổi theo được.”
Từ Nam Huyên tức giận nói: “Này này này, Từ Lam Khiết, em quá đáng rồi nha, chị đang nói chuyện nghiêm túc với em mà em có thể đứng đắn một tí được không vậy. Thôi bỏ đi, không nhờ vả gì được em rồi, chị tự đi tìm tay đua xe vậy. Em có nước không, chị sắp chết khát đến nơi rồi.”
Cô ta chợt trông thấy cà phê trên bèn nên tiện tay bưng lên.
Từ Lam Khiết: “…”
Diệp Huyền Tần: “…”
Diệp Huyền Tần muốn lên tiếng ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Từ Nam Huyên đã uống một hơi cạn sạch.
Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “À ừm… Lam Khiết à, hai người cứ ở đây nói chuyện với nhau đi nha, anh ra ngoài một chút.”
Bây giờ Từ Nam Huyên mới để ý thấy Diệp Huyền Tần cũng có mặt ở đây: “Tên bám váy đàn bà này, nhãn nhã quá nhỉ, không lo kiếm tiền nuôi gia đình thì thôi đi, lại còn chạy tới đây làm trễ nải công việc của Lam Khiết. Ấy? Chờ đã, trên khóe miệng anh dính cái gì thế?”
Diệp Huyền Tần nhăn mặt nhíu mày, vội vàng soi gương và phát hiện ra khóe miệng mình dính khá nhiều bọt cà phê.
Anh vội vàng lau sạch: “Không có gì, không có gì…”
Từ Nam Huyên lại càng trở nên kích động: “Bọt cà phê? Ôi trời đất quỷ thần ơi, ly cà phê lúc nãy là thứ anh uống thừa đấy hả?”
“Từ Nam Huyên này lại uống cà phê thừa của tên đàn ông bám váy phụ nữ ư?”
“Aaa, tôi muốn chết quá, thôi cứ để tôi chết luôn cho xong đi.”
Nói xong Từ Nam Huyên vội vàng vọt vào trong nhà vệ sinh súc miệng.
Bấy giờ cô ta đang ấm ức đến nỗi muốn chết quách đi cho xong.
Lần trước thì uống nửa ly nước Diệp Huyền Tần uống thừa, lần này lại uống nửa ly cà phê Diệp Huyền Tần uống thừa.
Kiếp trước cô ta đã tạo ra nghiệp gì mà kiếp này ông trời lại trừng phạt cô ta như thế.
Hơn nữa ngày sau cô ta mới mặt mày hầm hầm ra khỏi nhà vệ sinh: “Tôi cảnh cáo hai người nhé, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết thôi đấy. Nếu rơi vào tai người thứ tư thì tôi sẽ không để yên cho hai người đâu!”
Trông thấy Từ Nam Huyên tức sắp nổ tung đến nơi, Từ Lam Khiết vội vàng nói sang chuyện khác: “Biết rồi, đúng rồi Nam Huyên, chị đến đây tìm em để làm gì thế?”
Từ Nam Huyên nói: “Em cũng biết rồi đó, nhà họ Từ chúng ta kinh doanh trang sức đá quý ở thành phố Giang. Gần đây đang có một buổi bán đấu giá tung ra một đống nguyên thạch, chị tới để thử vận may, mua nguyên thạch về. Nghe nói hồi đó thím ba cũng từng chơi trò này nên chị muốn nhờ thím ba tư vấn góp ý cho chị đôi câu.”
Từ Lam Khiết nói: “Không thành vấn đề, đúng lúc khoảng thời gian gần đây mẹ em cũng ở nhà nhàn rỗi nên chị đến nhà em tìm bà ấy đi.”
Từ Nam Huyên nói: “Lam Khiết à, em theo chị tới đó đi, xem như mở mang thêm kiến thức.”
Từ Lam Khiết lắc đầu khéo léo từ chối: “Không được, ở đây em vẫn còn bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian.”
Từ Nam Huyên vẫn không chịu nghe, kéo Từ Lam Khiết ra ngoài: “Làm viêc làm việc làm việc, đàn bà con gái chúng ta không nên nghĩ đến chuyện công việc suốt ngày như thế, nếu không sẽ dễ biến thành mấy bà thím già. Chỉ có những người biết cân bằng giữa làm việc và thư giãn thì mới làm việc tốt được.”
Từ Lam Khiết hết cách nên đành phải đồng ý.
Bây giờ thế giới ngầm của tỉnh Hà Sơn đang dậy sóng dậy gió, Diệp Huyền Tần lo Từ Lam Khiết đi thế này sẽ nguy hiểm nên dứt khoát theo cùng bọn họ.
Sau khi về nhà đón Lý Khả Diệu thì họ đi thẳng tới điểm bán đấu giá.
Bên cửa hông sàn đấu giá Ngự Phẩm có một chiếc Land Rover.
Chủ của chiếc Land Rover đó chính là Phạm Thúy Lan.
Bấy giờ, Phạm Thúy Lan đang ở bên trong và nhìn đám người Diệp Huyền Tần với ánh mắt cực kì thích thú và tò mò.
“Tạm thời không nói đến những cái khác, mắt nhìn người của Diệp Huyền Tần cũng khá là tốt, hai cô gái bên cạnh anh ta đều là người đẹp nhất nhì. Xin lỗi nhé Diệp Huyền Tần, đừng trách tôi đập chậu cướp cây, cô gái tôi đã chấm trúng thì chẳng có ai thoát nổi lòng bàn tay tôi cả. Từ nhỏ Phạm Thúy Lan đã là người háo thắng, có tính chinh phục rất cao, đàn ông hơn cả đàn ông nên tất nhiên khuynh hướng giới tính của cô ta cũng “không được bình thường” cho cam.”