“Trùng gia, xin ông cứu ông Lương giúp đỡ, ông Lương bị Chủ tịch Hàn bắt rồi”
Tiểu Ngô kế lại mọi chuyện đã xảy ra ở công ty dược phẩm Lỗ Khang cho Trùng Gia nghe Nghe xong, Trùng Gia không khỏi hít một hơi, sau đó nói chung là im lặng.
Thật lâu sau, ông ta nói: “Ngoại ô phía Tây, cách Cục Nội vụ m, nửa giờ nữa gặp lại”
“Nhớ kỹ mật mã, một bát mì thịt bò, không cần thịt bò chỉ cần thịt lợn. Không sai một chữ.
“Sau này cậu thay thế Trương Văn Lương làm việc cho tôi đi”
Không cho Tiểu Ngô cơ hội nói chuyện, bên kia trực tiếp cúp máy.
Tiểu Ngô trong mắt đầy phấn khích.
Trùng Gia thực sự muốn sắp xếp để anh †a thay thế vị trí của Trương Văn Lương sao?
Tiểu Ngô phấn khích vô cùng, nửa giờ sau, cậu ta đã đến đúng giờ.
Trước mắt là một tiệm mì không thể bình thường hơn, còn thật vắng vẻ.
Chỉ có một người bán hàng trung niên đang nghịch điện thoại Tiểu Ngô vừa bước vào, người bán hàng trung niên đã nhiệt tình đứng lên: “Ăn gì đó cậu trai trẻ?”
“Một bát mì thịt bò lớn, không cần thịt bò mà là thịt lợn”
Người bán hàng trung niên đột nhiên nổi giận: “Chúng tôi là cửa hàng bán đồ ăn bình thường, đừng có yêu cầu vô lý như thế”
Tiểu Ngô lấy hết can đảm lặp lại một lần nữa: “Bát mì thịt bò lớn, không cần thịt bò chỉ cần thịt lớn”
Người bán hàng hít một hơi thật sâu, rón rén bước ra cửa, nhìn quanh.
Sau khi chắc chăn rằng không có ai xung quanh, chủ quán nói: “Mời đi vào phòng riêng”
Phòng riêng? Nhà hàng như này cũng có phòng riêng?
Tiểu Ngô lo lắng bước vào, ánh đèn trong đó mờ ảo, ở một góc có một bóng dáng già nua đang ngồi.
Người bên kia tóc bạc phơ, đeo kính râm, nhìn không rõ.
“Trùng Gia?”
Trùng Gia không trả lời, nhưng lấy điện thoại di động ra và bẩm một cuộc gọi.
Sau đó, điện thoại của Tiểu Ngô đổi chuông.
Sau khi xác nhận danh tính, ông ta để điện thoại xuống vẫy tay với Tiểu Ngô: “Ngồi đi”
Tuy rằng không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng khí tức của ông ta rất mạnh, Tiểu Ngô có chút không dám nhìn thẳng đối phương.
Trùng Gia không nói, Tiểu Ngô cũng không dám nói, bầu không khí có chút căng thẳng.
Không lâu sau chủ quán mì bưng thức ăn lên, Trùng Gia có vẻ đói, cầm đũa lên ngấu nghiến.
Tuy nhiên, Tiểu Ngô không di chuyển đũa.
“Ăn một ít trước đã”
Tiểu Ngô vội vàng lắc đầu: “Ông ăn đi, tôi không đói”
Ngay cả trẻ em mẫu giáo cũng biết rằng không thể chỉ ăn những thứ do người lạ cho.
Trùng Gia khinh thường: “Nghĩ tôi bỏ độc sao? Giết cậu tôi cần phiền phức vậy sao?”
Tiểu Ngô vội vàng xua tay: “Không phải, ông hiểu lầm rồi, tôi thật sự không đói”
Tiểu Ngô vẫn cảnh giác và không dám ăn.