Diệp Vương Minh và Tử Hàm đều ngạc nhiên.
Diệp Huyền Tân có ý gì?
Không lẽ là muốn dựa vào sức mạnh của hai người bọn họ để chiến đấu với thiên binh vạn mã của kẻ địch Điều này có chút hơi phi lý, kẻ địch nhiều như vậy, cho dù bọn chúng có đứng yên để hai người giết thì cũng sẽ chết vì kiệt sức.
Tử Hàm cười khổ: “Ngài Diệp, có quá nhiều kẻ địch, hơn nữa chiến tuyến cũng rất dài, chỉ dựa vào hai chúng ta thì e rằng rất khó tiêu diệt địch”
Diệp Huyền Tân mỉm cười: “Muốn chiến thắng đối thủ, không nhất định phải giết toàn bộ”
“Chúng ta có thể giết chúng về mặt tinh thần, một khi đã bị hủy hoại tinh thần, kẻ địch sẽ tự bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”
“Hơn nữa, sẽ không chỉ có hai chúng ta, đến lúc đó sẽ có một cường giả chiến đấu cùng”
Xét về kinh nghiệm chiến đấu, Diệp Huyền Tân hơn hẳn so với Tử Hàm.
Tử Hàm và Vương Minh lại một lần nữa bị sốc Có thể được Diệp Huyền Tân gọi là cường giả, đối phương chắc hẳn không phải là người bình thường.
Thành phố Tân Hải nhỏ bé này thật đúng là nhân tài ẩn dật.
Tử Hàm đột nhiên cảm thấy xấu hổ với danh hiệu “Kẻ giết người hàng đầu ở tỉnh Hà Sơn”.
Tử Hàm cười nói: “Đòn đánh tâm lý hay lãm!”
“Có thể chiến đấu cùng ngài Diệp là vinh hạnh của tôi!”
Nói xong, hai người tách ra.
Diệp Huyền Tân lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Độc Lang: “Độc Lang, có nhóm người này cần phải dạy cho chúng một bài học, cậu có hứng thú không?
Độc Lang: “Anh à, lần sau đi đánh nhóm dưới hai nghìn người thì đừng gọi cho em, chán lắm”
Diệp Huyền Tân: “Lần này quân số của kẻ địch phải hơn mười nghìn”
Độc Lang: “Anh đang ở đâu em tới luôn, lâu lắm rồi em không được đánh nhau điên cuồng như thế, ngày hôm nay phải thỏa mãn “cơn nghiện” mới được ha ha ha ha…”
Trong xe Roll-Royce Phantom, Vương Minh nghiêm túc nói với Tử Hàm: “Ông nghĩ cậu Diệp thuộc trình độ nào”
Tử Hàm lắc đầu: “Không rõ. Có lẽ là ở một trình độ chúng ta không thể với tới”
‘Vương Minh: “Tôi sẽ cho ông một gợi ý, từ khóa, đã năm năm không đánh nhau rồi.”
Tử Hàm nghe xong, ngẩn ra: “Dựa vào câu nói đó thì suy đoán được điều gì chứ.”
Vương Minh trầm lặng nói: “Sau khi chỉ huy Diệp kí hiệp ước đồng minh tám nước, cậu ta đã mai danh ẩn tính năm năm, năm nay mới vừa xuất sơn”
“Hơn nữa, cậu Diệp cùng họ với chỉ huy Diệp.”
Tử Hàm kinh ngạc run lên: “Ý của ông là, có khả năng Diệp Huyền Tân chính là chỉ huy Diệp!”
“Sao… sao có thể. Nếu như cậu ta đúng là chỉ huy Diệp, thì cậu ta có cần phải đích thân đương đầu với kẻ địch không? Cậu ta chỉ cần ra lệnh một câu, đại quân trăm nghìn người sẽ tiến lên tiêu diệt sạch kẻ thù trong vài phút”
‘Vương Minh cau mày nói: “Đúng, tôi cũng cảm thấy hơi phi logic”
“Nếu như đúng là chỉ huy Diệp, làm sao cậu ta có thể chịu đựng ở lại thành phố Tân Hải nhỏ bé chỉ vì một người phụ nữ”
“Được rồi, không quan tâm đến thân phận của cậu ta nữa, dù sao đi theo cậu ấy, chúng †a không bị thiệt đâu”
Ừ, nói có lý”
Thành phố Tân Hải bé nhỏ một lần nữa lại trở thành một cái tên sốt dẻo.
Trần Phi Hảo – một cường giả cấp tông sư danh tiếng lẫy lừng, bại trận liên tiếp ở thành phố Tân Hải.
Đầu tiên là Tử Hàm – kẻ giết người hàng đầu của tỉnh Hà Sơn, ông ta đã đánh bại Trần Phi Hảo và được thăng lên chức tông sư.
Sau đó là một vị cường giả huyền bí “Diệp tông sư” với một chiêu đánh phế Trần Phi Hảo, chứng minh sức mạnh tông sư đỉnh phong của anh!
Một thành phố bé nhỏ, hai vị cường giả cấp tông sư liên tiếp ra đời, một sự kiện chưa từng có.
Hơn nữa Diệp tông sư còn muốn liên thủ kẻ giết người Tử Hàm hợp lại chiến đấu với kẻ địch đang bao vây tỉnh Hà Sơn.
Diệp tông sư thần bí kia đã hoàn toàn nổi danh, tên tuổi của anh vang vọng khắp các con đường, ngõ hẻm của tỉnh Hà Sơn, mọi người ai cũng đều bàn tán xôn xao: Diệp tông sư là thân thánh phương nào.
Thậm chí có người còn đồn rằng Diệp tông sư là đệ tử của Diệp Vấn.
Tập đoàn Diệp Linh.
Từ Lam Khiết đọc tin sốt dẻo trên báo xong, cô kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Tân.
“Huyền Tân, anh đã nói Trần đại sư kia sẽ bị người ta đánh cho tàn phế, ông ta thật đúng là bị đánh cho tàn phế rồi.
“Người đánh cho Trần đại sư kia tàn phế là Diệp tông sư, mà anh cũng họ Diệp”
“Chẳng lẽ..”