Từ Huy Hoàng luống cuống tay chân móc ra chìa khóa xe, rồi mở cửa xe. Lý Khả Diệu đem tiền bỏ vào trong xe, rồi khóa kỹ cửa xe một lần nữa, lúc này mới yên tâm hơn.
Bà trách móc Diệp Huyền Tần: “Con đó, cái tật hay quên phải thay đổi đi.”
“ tỷ là một đống tiền lớn vậy mà con cũng có thể đánh rơi, đúng là cẩu thả.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Mẹ, lần sau con sẽ chú ý.”
Nhìn lại đám hàng xóm kia, từng người từng người, mặt ai cùng ngốc trệ hết ca ra…
tỷ, một đống tiền lớn như vậy, bọn họ có tích góp cả đời cũng không được một phần mười. Nhưng người ta lại “không cẩn thận” để quên tiền ở trong nhà hàng. Bây giờ còn cầm tỷ đi mua xe…
Sự vô ý thể hiện sự giàu có này thật khiến người ta run rẩy. Nhà mời mà chị Vân mới mua cũng chỉ gần hai tỷ, so sánh với người ta thì căn nhà đó thật chẳng là gì.
Chị Vân và Lê Việt sớm đã không còn đất dung thân, chỉ hận bản thân không thể biến thành vô hình.
Đám người đó còn chưa hồi phục được tinh thần, lại có một tên bụng bia chen lấn đi vào nói: “Anh Tần, thì ra là anh sống ở đây.”
Tên bụng bia kia chính là ông chủ của công ty Polk.
Một câu nói của Diệp Huyền Tần cũng sẽ khiến cho công ty hắn phá sản, sao hắn có thể cam tâm.
Lần này hắn tới, chính là muốn đưa cho Diệp Huyền Tần một số tiền, mong anh tha cho công ty của mình.
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn tên bụng bia nói: “Có chuyện gì sao?”
Tên bụng bia cười nịnh hót: “Anh Tần, hôm qua anh không cẩn thận để quên tỷ đồng ở công ty của tôi, hôm nay tôi đến chính là đưa tiền cho anh.”
Đám đông: “…”
Lại còn “Không cẩn thận” để quên tỷ.
Điều này… không phải chính là chọc tức người khác sao.
Người mà nhà Từ Huy Hoàng tìm, chính là người con rể này sao?
Đây không phải là một cái máy rút tiền di động sao.
Lý Khả Diệu nói: “Từ Huy Hoàng, ông còn ngơ ra đấy làm gì, nhanh mở cửa xe ra đi.” Từ Huy Hoàng run rẩy mở cửa xe.
Lý Khả Diệu tiếp tục nói: “Trong xe không chứa nổi, mở cốp xe ra.”
Không chứa nổi… mở cốp sau… Khoe khoang sự giàu có như này không phải có chút quá rồi sao.
Từ Huy Hoàng không mấy vui vẻ mở cốp sau.
Trong lòng ông liên tục cười khổ, người con rể này, lần sau xuất hiện, có thể báo trước với ông một câu không.
Ông là người có bệnh tim đó, không lẽ anh không biết.
Haiiii!
Chiếc xe BMW mới mua của nhà chị Vân nổ máy, gầm rú rồi vội vã phóng đi.
Nơi này, bọn họ không thể chịu nổi nữa. Bọn họ thậm chí còn đang suy nghĩ việc dọn nhà.
Xử lý xong chuyện ở quanh nhà, Diệp Huyền Tần cùng Từ Lam Khiết gọi xe đến nhà máy thép.
Chiếc xe cũ chứa đầy tiền, không còn chỗ cho hai người bọn họ.
Trên xe taxi, Từ Lam Khiết đột nhiên lên tiếng: “Diệp Huyền Tần, gọi điện thoại cho ba mẹ tôi.”
“Vậy tỷ trong ngân hàng, rút năm sáu tỷ ra mua xe Mercedes là được rồi.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Sao em lại không gọi.”
Từ Lam Khiết nói: “Nói thừa, anh cảm thấy bố mẹ sẽ nghe lời em sao?
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một lát nói: “Nói cũng có lý.”
“Có điều, anh đề nghị chúng ta nên mua một chiếc Rolls-Royce Phantom, nó mới có giá tỷ.”
“Chất lượng của chiếc Mercedes-Benz không tốt. Cách đây một thời gian anh mới thấy tin tức một chiếc xe mới bị rò rỉ dầu.”
Từ Lam Khiết nói: “Loại xe hạng sang đó không phải là xe chúng ta có thể ngồi được.”
“Lần này hãy mua Mercedes.”
Diệp Huyền Tần không biết làm thế nào chỉ có thể nói: “Được thôi, nghe theo em lần này.”
Lúc đó, xe taxi mở radio, phát quảng cáo mời thầu dự án hàng chục tỷ của gia đình nhà họ Thẩm.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Lam Khiết, có hứng thú cạnh tranh hạng mục này của nhà họ Thẩm sao.”
Lam Khiết thở dài nói: “Hạng mục này của nhà họ Thẩm lớn như vậy, bọn họ sẽ cùng nhà mày thép nhỏ bé của chúng ta hợp tác sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Thì cứ thử thôi, không thử thì làm sao mà biết được.”
Từ Lam Khiết suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Dù sao khoảng thời gian này cũng nhàn rỗi, em sẽ làm phương án để thử tham gia đấu thầu.”
“Nhỡ đâu lại có kỳ tích.”
Ha ha! Tài xế lái xe không nhịn được liền bật cười. Hai người này, so với ông còn khoác lác hơn!”