Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ Vương nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm dường như muốn chảy ra nước, ông nhìn Tô Hoài Dương vừa nghĩ đến tư thái bản thân mình vừa quỳ xuống nịnh nọt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
"Nhà họ Giang! Nhà họ Giang! Rất tốt.
!"
Ông cụ Vương nổi giận tại chỗ! Chỉ ta về phía đám người bà cụ Giang, rất giống một đầu sư tử nổi giận mạnh mẽ.
Lúc này, sắc mặt Vương Tài cũng trắng bệch, anh ta tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Trúc Nhi: "Hóa ra cô lại luôn lừa gạt tôi! Con tiện nhân này! cô, cô thật sự đáng chết!"
Trong lòng Giang Trúc Nhi run lên, ra vẻ khóc lóc nói: "Tuấn Kiệt, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không phải như anh nghĩ!"
Giang Minh Nguyên cũng cười theo nói: "Em rể Tuấn Kiệt à, em đừng kích động, Tô Hoài Dương đang nói giỡn với em đấy, em đừng coi là thật!"
Bà cụ cũng đáng thương nói: "Ông thông gia à, Hoài Dương vẫn luôn thích nói giỡn, cậu ta là hàng thật giá thật Long Chủ, bá đạo trong nước, tài sản ngàn tỷ!".
Nói xong lại nói: " Ngày hôn lễ của Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng đó, có trên trăm chiếc xe sang trọng, còn có nhiều phi cơ trực thăng như vậy, nhiều đệ tử Long Môn như vậy, Hotel&Resorts Luxury đều được để trống để làm sân khấu cho hôn lễ, đây chính là chuyện các người cũng biết!"
Tất cả những khách mời có mặt ở đây đều quỳ xuống trước mặt Tô Hoài Dương vừa nãy, những người này cộng lại cũng không kém gì nhà họ Vương, Tô Hoài Dương bị bại lộ sẽ cùng nhà họ Giang đắc tội tất cả mọi người, đủ chết mười lần rồi!
Bởi vậy, dù nói như thế nào đi nữa thì bà cụ Giang cũng phải nghĩ biện pháp khiến cho mọi việc quay trở về.
Nhưng ông cụ nhà họ Vương cũng đã nếm qua một lần thua lỗ, lúc này làm sao có thể đơn giản tin tưởng chứ?
Vì vậy, ông bèn cười lạnh nói: "Tô Hoài Dương có phải là Long Chủ hay không thì cũng không cần chỉ lời nói của bà là được, tôi tự mình hỏi anh ta!"
.