Ý nghĩ này vừa nảy ra nhưng lại bị đè nén xuống, Diệp Thanh Phương đột nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Hóa ra từ đầu đến cuối đối phương đã không coi mình ra gì. Đến lúc này tất cả sự kiêu ngạo của anh ta đều bị đánh nát. Tuy nhiên càng như vậy, sự hận thù trong lòng anh ta lại càng sâu đậm. Bàn tay đặt trên chăn khẽ nắm chặt thành đấm, hôm nay tôi không bằng anh, cũng không có nghĩa là tôi mãi mãi không bằng anh!
Advertisement
“Đường Tuấn, sao cháu lại...”
Diệp Nam Nhật hỏi.
“Chú Diệp, chuyện đó sau này cháu sẽ giải thích cho chú sau.”
Đường Tuấn nói.
Diệp Nam Nhật nhìn Đường Tuần một cái rất lâu, sau đó thở dài, nói: “Ừm. Tuy nhiên sau này cháu hành động nên cẩn thận chút. Quách Thịnh Minh lần này là bị thương từ trước, nên cháu mới có thể được lợi. Nếu như lần sau vết thương của Quách Thịnh Minh khỏi rồi, sợ là sẽ không nhàn nhã được như này đâu. Tuy nhiên hôm nay may mà có cháu, nếu không chú cũng chẳng biết nên làm thế nào? Thật không ngờ nhà họ Tề lại mời Quách Thịnh Minh đến. Xem ra sự ra đời của thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ đã gây không ít áp lực lên nhà họ Tề và nhà họ Lý.”
Đường Tuấn nghe thấy thế, ánh mắt nhất thời sáng lên. Mặc dù đã đoán được sự ra đời của hai loại thuốc mới này sẽ khiến kinh tế của thành phố Vinh gặp biến chuyển lớn, nhưng thật không ngờ nhà họ Lý và nhà họ Tề lại phản ứng nhanh đến vậy.
“Chú Diệp, chú yên tâm đi, có cháu ở đây, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng đâu.”
Đường Tuấn lạnh lùng nói. Nếu như Quách Thịnh Minh thật sự muốn ra tay thay cho nhà họ Tề, vậy anh cũng không ngại phế bỏ Phong Lôi Bát Cực này đến cùng.
Diệp Nam Nhật gật đầu. Nếu như Đường Tuấn của lúc trước nói những lời này, ông ta sẽ thấy anh có chút khoác lác, nhưng mà Đường Tuấn của bây giờ lại đem lại cho người ta cảm giác an toàn và tin tưởng.
“Chú Diệp, cháu có chút chuyện muốn hỏi chú.”
Đường Tuấn nói.
Diệp Nam Nhật gật đầu, sau đó nói với Diệp Thanh Phương mấy câu, rồi dẫn Đường Tuấn đi ra ngoài.